Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 211: Mẹ và con. (2)

Chương 211: Mẹ và con. (2)

Lúc Lưu Trường vào phủ, vừa vặn nhìn thấy mấy tên Sở Mặc trốn dưới mái hiên, lớn tiếng nói gì đó.

"Hừm, trò chuyện gì đấy, còn không mau tiếp tục làm xe ngựa cho quả nhân! Quả nhân tốt bụng thu nhận các ngươi, chẳng lẽ để các ngươi ăn không uống không thế hả?"

Lưu Trường lớn tiếng quát, mấy tên Sở Mặc vội cúi đầu rời đi ngay.

Đúng vậy đấy, giờ bọn họ không thể tới thượng phương làm việc, Đường vương tốt bụng sợ bọn họ uổng phí kỹ nghệ, vì khiến bọn họ giữ được cảm giác tay, nên sai họ làm các loại xe trong phủ của mình. Trừ ý tưởng nguyên bản làm xe đạp gỗ ra, Lưu Trường còn bảo họ làm xe ngựa bốn bánh, công cụ xe một bánh, những thứ nhìn tựa đơn giản ấy, kỳ thực thời đại này còn chưa xuất hiện.

Những lời của Quý Bố gây ảnh hưởng lớn tới Lưu Trường, ở thời này, chắc chắn là không thể mở vận hà, làm đường ray xe ngựa, triệu tập bách tính thiên hạ làm những việc này sẽ có kết cục gì, đám Lưu Trường nhìn rõ. Vậy chỉ có thể bắt tay từ công cụ giao thông.

Loan Bố và Trương Bất Nghi chưa thành gia thất, cho nên ở luôn trong phủ Đường vương, sẵn sàng nghe sai bảo ... Tuyệt đối không phải giám sát đâu.

"Đại vương!"

Hai người vội vàng đi lên nghênh tiếp, Lưu Trường cười đáp lễ với họ rồi mới hỏi:" Cái này mà Nông gia thiết kế sao rồi?"

"Bọn họ làm được hai cái, chỉ là không thể thử nghiệm, xem ra có vẻ là thành công."

"Ừ, tìm cơ hội thử xem sao?"

Đi vào trong phủ, Lưu Trường ngồi ở thượng vị:" Loan Bố, ngươi tới Tiêu phủ một chuyến, nghe nói Tiêu tướng bị bệnh nặng, quả nhân đặc biệt chuẩn bị ít quà, ngươi đem tặng ông ấy, để ông ấy chiếu cố tốt bản thân. Nước Đường không thể thiếu vị ẩn tướng này."

"Vâng!"

Sau khi Loan Bố đi, Lưu Trường nhìn Trương Bất Nghi:" Hảo huynh đệ kia của quả nhân sắp tới, hắn nói lần này tới tặng cho quả nhân một thớt tuấn mã, ngươi đi hỏi xem, cái yên ngựa quả nhân muốn đã làm ra chưa? Nếu làm ra rồi thì mang tới đây cho quả nhân, nếu chưa làm ra thì ngươi đi thúc giục một chút."

"Vâng!"

Sau khi hai xá nhân đi cả, Lưu Trường bảo Trương Yển đợi ở bên nãy giờ:" Yển, ngươi đi mời vị Nông gia kia tới cho quả nhân, ta muốn hỏi chuyện nông sự, gọi tới rồi thì ngươi chơi ở sân, đừng đi quá xa, đợi lát nữa ta dẫn ngươi đi chơi.

Trương Yển học theo hai xá nhân kia, khom người đáp: "Vâng!" Như thật vậy.

Hai vị Nông gia hôm trước tới đây, người đứng đầu tên Triệu Lợi đã mang theo thư của Lưu Trường rời Trường An rồi, người còn lại thì ở đây phối hợp với Tần Mặc cùng nghiên cứu phát triển nông cụ. Người ở lại là đệ tử của Triệu Lợi, trông tuổi tác có vẻ không chênh Loan Bố là bao.

Hắn đi vào phủ, khom người báo kiến Lưu Trường, được Lưu Trường cho ngồi xuống bên cạnh.

"Đại vương, cái cày kia ..."

"Quả nhân biết rồi, làm ra hai cái chứ gì?"

"Vâng!"

"Ngươi làm không tệ, đáng tưởng thưởng!"

"Đa tạ đại vương, thần không dám tham công, đó đều là công lao của sư phụ."

"Ồ không sao, ngươi cũng là người Triệu à?"

"Thần là người Tề ạ."

"Ái dà, vậy mà không nghe ra chút nào, trước đó ta biết mấy người Tề, đều có khẩu âm rất nặng ..." Lưu Trường nói chuyện rất hòa nhã đột nhiên hỏi:" Phải rồi, hôm đó sư phụ ngươi nói là thân thích của quả nhân, thế là sao?"

Mặt Nông giả biến sắc, vội nói:" Sư phụ lỡ lời."

"Ha ha ha." Lưu Trường cười khẽ, nhưng mặt nó thì trở nên rất lạnh, nhìn xoáy vào Nông giả kia:" Ngươi biết vì sao người Trường An đều sợ quả nhân không?"

"Vì đại vương thần vũ ..."

"Không, ngươi mới tới Trường An, có lẽ còn chưa biết, từng có một danh sĩ Tung Hoành gia, tên là Khoái Thông, hắn tới làm môn khách cho ta ... Có điều vì hắn không chịu nói thật với ta, muốn lửa gạt ta, quả nhân liền chuẩn bị một cái đỉnh, nấu sống hắn, chia thịt hắn cho người Trường An."

Nông giả toàn thân run lên, mặt trắng bệch, ánh mắt vô cùng kinh sợ.

"Sao, ngươi cũng muốn lừa gạt quả nhân à?" Lưu Trường hung tàn hỏi:

Nông giả sợ tới xụi lơ ra đất, kêu lên:" Không dám, không dám lừa đại vương ... Sư phụ đúng là người tộc mẫu thân đại vương."

"Phun rắm, mẫu thân ta là người Nãng Quận, sao có người thân ở Triệu? À, ta thấy ngươi không muốn sống nữa, quả nhân nấu ngươi."

Nông giả càng thêm kinh sợ:" Đại vương, tiểu nhân nói thật mà, trên đường đi, sư phụ từng nói với tiểu nhân, mẹ đẻ của đại vương là người Triệu, Chân Định, vốn là ca cơ của Trương Ngao, sau tặng cho tiên hoàng. Sau Trương Ngao mưu phản vào ngục, Triệu phu nhân sinh đại vương trong ngục, nhưng ... Nhưng thái hậu và Thẩm Thực Kỳ không chịu cứu, mẹ đại vương bi phẫn tự sát ... Tiên hoàng liền lệnh thái hậu nuôi đại vương."

"Phun rắm! Tên gian tặc này."

Lưu Trường gào lớn, thình lình bổ nhào tới, đè lên người Nông giả, giơ cao nắm đấm. Nông giả nhắm chặt mắt, đợi rất lâu cũng không thấy nắm đấm kia giáng xuống mặt mình.

Khi hắn mở mắt ra, sững sờ nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo của Lưu Trường.

Đó là một vẻ mặt thế nào? Bi thương, phẫn nộ, thống khổ, loại thần sắc không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, hai mắt Lưu Trường rừng rực lửa giận, chỉ là nó không phát tiết lên người Nông giả này.

Đột nhiên Nông giả thấy thương xót cho vị Đường vương hung tàn:" Đại vương ..."

Lưu Trường buông vạt áo Nông giả, đứng dậy, bần thần nhìn phương xa:" Ngươi đi đi .... Tới nước Đường, bảo sư phụ ngươi tìm nơi mà trốn."

"Đại vương!"

"Xéo!"

.................... ............

"Đại vương, thần đã đem lễ vật đưa tới ..."

Khi Loan Bố đi vào trong phòng, hắn sững sờ, Lưu Trường lẻ loi ngồi ở thượng vị, đầu cúi gục, toàn thân như bị rút mất xương. Loan Bố lần đầu nhìn thấy sự tang thương trên người đứa bé này, hắn không biết xảy ra chuyện gì. Ngây ra chốc lát Loan Bố mới cẩn thận thận tới bên cạnh Lưu Trường, quỳ một gối xuống, đưa tay ra lau nước mắt trên mặt nó.

"Đại vương, đã xảy ra chuyện gì rồi?" Loan Bố nhẹ nhàng hỏi: "Đại vương, có chuyện gì cũng có thể nói với thần ... Thần là xá nhân của đại vương, người có thể sai bảo bất kỳ điều gì, thần sẽ hoàn thành cho đại vương."

"Loan Bố!"

"Dạ!"

"Ngươi có lừa quả nhân không?"

"Không ạ."

Lưu Trường ngẩng đầu lạnh lùng hỏi:" Vậy ngươi biết phủ của Thẩm Thực Kỳ ở đâu không?"

Loan Bố kinh hãi đứng bật dậy, nhất thời không cách nào trả lời. Lưu Trường cũng đứng dậy, phẫn nộ thét gào:" Quả nhiên ngươi cũng biết! Ngươi cũng biết! Nhưng ngươi lừa quả nhân! Các ngươi đều biết hết, chỉ có quả nhân không biết gì ... Hu hu hu ...."

Lưu Trường đá văng cái bàn trước mặt, nước mắt ròng ròng.

"Tất cả các ngươi đều lừa ta, đều lừa ta."

Loan Bố lại lần nữa đưa tay ra lau nước mắt trên mặt Lưu Trường, hắn lau rất kỹ, giúp Lưu Trường lau mặt sạch sẽ, lùi lại mấy bước, tay đặt lên chuôi kiếm:" Đại vương khi nào chúng ta tới phủ Thẩm Thực Kỳ?"

Trương Bất Nghi về sau đó không lâu, trầm mặc đứng ở bên.

Lưu Trường không khóc nữa, mặt sát khí đằng đằng:" Chúng ta tới phủ Thẩm Thực Kỳ."

Loan Bố và Trương Bất Nghi không chút do dự đi theo sau Lưu Trường, ba người rời phủ, dẫm lên lớp tuyết dày, thần sắc nghiêm trọng. Đám Sở Mặc xung quanh không dám lười biếng, đều đang làm việc, Lưu Trường không hề nhìn bọn họ, dẫn hai người lên xe.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất