Chương 212: Mẹ và con. (3)
Loan Bố đánh xe, Lưu Trường và Trương Bất Nghi ngồi trên xe.
"Loan Bố, ngươi và Trương Bất Nghi ngăn cản đám môn khách, lão tặc đó phải do chính tay ta giết."
"Lát nữa Loan Bố gõ cửa, nói có chuyện muốn cầu kiến, nhân lúc hắn không phòng bị, giết môn khách của hắn ..."
Lưu Trường nói, hai vị xá nhân chăm chú lắng nghe.
Trương Bất Nghi hơi ngần ngừ:" Đại vương, Thẩm Thực Kỳ rất được thái hậu tin tưởng, thường hỏi kế sách ông ta, nếu đại vương lỗ mãng ra tay ..."
Lưu Trường cắt lời hắn:" Ngươi sợ à? Ta không lệnh ngươi đi theo ta."
"Đại vương, thần sao có thể sợ được chứ?" Trương Bất Nghi cau mày:" Thần không muốn để đại vương ... Ôi, đại vương muốn giết, vậy giết là được, nếu bị hỏi tội, thần tuyệt không trốn tránh."
Lưu Trường trầm mặc hồi lâu mới hỏi:" A mẫu ... Thực sự là kẻ thù giết mẹ của ta sao?"
"Tuyệt đối không phải."
Lần này người mở miệng là Loan Bố, Loan Bố hỏi lại:" Đại vương, nếu người mưu hại một ai đó, liệu có coi con người đó như con mình không?"
Lưu Trường không đáp, nó lẩm bẩm:" Thích phu nhân từng nói ..."
"Thích phu nhân có thù với thái hậu, tính bà ấy thế nào thì đại vương biết. Thái hậu đối xử với đại vương ra sao, đại vương cũng biết.”
Lưu Trường thống khổ nhắm mắt lại, không nói nữa.
Nó chưa từng hoài nghi a mẫu không phải mẹ đẻ của mình, cho dù Thích phu nhân có từng nói thế, nó cũng không tin. Từ khi nó biết ghi nhớ, người nó nhìn thấy là a mẫu, a mẫu đút cơm cho nó ăn, dỗ nó ngủ, làm áo cho nó mặc, mỗi lần a phụ muốn đánh nó, nó luôn trốn sau lưng a mẫu.
Khi còn nhỏ nó hay gặp ác mộng, suốt cả đêm a mẫu vuốt lưng cho nó, không hề ngủ.
Bao năm qua, nó muốn cái gì, a mẫu cho nó cái đó ... Có thịt, a mẫu không nỡ ăn, nhường cho nó.
Người thân nhất trên đời chớp mắt biến thành người xa lạ chẳng chút liên quan, thậm chí thành kẻ thù ... Lưu Trường không sao tiếp nhận được.
Bề ngoài nó bình tĩnh, nội tâm nó điên cuồng, nó như con dã thú bị nhốt trong lồng, mà cái lồng đó là tình thương của mẹ.
Khi xe tới gần phủ Thẩm Thực Kỳ, Loan Bố chợt dừng xe lại.
Lưu Trường mở mắt ra, không biết từ khi nào, xung quanh nó toàn là giáp sĩ.
Ở phía trước, Quý Bố đứng chặn giữ đường, sau lưng hắn là Nông giả kia, Nông giả cúi đầu không nói.
Lưu Trường hiểu rồi, nó từ từ đứng dậy:" Quý Bố ... Ngươi muốn cản ta sao?"
"Đại vương, thái hậu có lệnh đưa đại vương về nhà."
"Nhà à?" Lưu Trường cười phá lên:
"Đại vương, về nhà đi, thái hậu đang đợi người về ăn cơm." Quý Bố chân thành nói: “Thái hậu để phần rất nhiều thịt cho đại vương.”
Lưu Trường nhìn Quý Bố rất lâu, gật đầu:" Được."
Quý Bố dẫn người đưa Lưu Trường đi, nhưng Loan Bố và Trương Bất Nghi ở lại.
Trương Bất Nghi chẳng biết nói sao:" Ôi vận mệnh đại vương thật gập ghềnh ... Có điều chẳng thể trách thái hậu và Thẩm Thực Kỳ, bọn họ không hề mưu hại, chỉ không cứu mà thôi ... Loan Bố, vì sao vừa rồi ngươi không khuyên ... Loan Bố, ngươi đi đâu thế?"
Trương Bất Nghi vội vàng đuổi theo Loan Bố, tay Loan Bố nắm kiếm, nghiêm mặt nói:" Đúng, Thẩm Thực Kỳ chỉ không cứu thôi, không có tội."
"Vậy ngươi đang đi đâu?"
"Ta đi giết Thẩm Thực Kỳ."
"Ngươi điên rồi à?" Trương Bất Nghi vội chắn trước mặt Loan Bố, trợn mắt lên:" Ngươi muốn làm cái gì? Thẩm Thực Kỳ là cận thần của thái hậu, chẳng lẽ ngươi muốn đại vương và thái hậu hoàn toàn trở mặt sao?"
Loan Bố bình tĩnh nói:" Ta biết Thẩm Thực Kỳ vô tội, cũng biết hắn là sủng thần của thái hậu ... Nếu đại vương giết hắn, thái hậu và đại vương sẽ quyết liệt với nhau. Cho nên ta sẽ giết hắn, giết xong ta dùng thanh kiếm này tự sát. Như thế một là trả mạng cho Thẩm Thực Kỳ, hai là không liên lụy tới đại vương."
"Thái hậu chỉ hận ta mà không hận đại vương, còn về phần đại vương, biết Thẩm Thực Kỳ chết, hẳn cũng nguôi ngoai ..."
"Ngu xuẩn." Trương Bất Nghi hai mắt đỏ ngầu, mắng:" Đại vương là người thế nào? Chẳng lẽ ngươi không biết? Ngươi trọng tình như thế, nếu ngươi tự sát, đại vương sẽ thế nào?"
"Ta biết ... Nhưng ngươi không biết, đại vương là người thông minh, kiên cường, cái chết của ta sẽ khiến đại vương tỉnh táo lại, bỏ đi ý niệm phục thù."
"Ngươi ... Ngươi! Ta quyết không cho ngươi làm như thế!" Trương Bất Nghi thình lình rút kiếm, chĩa vào Loan Bố:" Nếu ngươi muốn chết, hãy chết dưới kiếm của ta."
"Ngươi không phải là đối thủ của ta."
"Vậy thì ngươi giết ta đi!" Trương Bất Nghi gầm gừ:" Ngươi cho rằng ngươi đang giúp đại vương à, ngươi làm thế là mưu hại đại vương, ngươi sẽ hoàn toàn giết chết đại vương."
"Ta là thần tử của đại vương, chỉ nghe lệnh đại vương, dù lên núi đao biển lửa ..." Loan Bố từ từ rút kiếm ra bước tới, bước chân từ chậm tới nhanh, một kiếm toàn lực chém thẳng xuống cổ Trương Bất Nghi, vì đại vương, hắn không hề nương tình:
...................... ........................
Trong Tiêu Phòng Điện, Lữ hậu ngồi ở thượng vị, sắc mặt rất bình tĩnh, chỉ là bờ vai run nhẹ chứng minh nội tâm bà không hề bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài. Vừa rồi Quý Bố phái người tới bẩm báo, nói một vị Nông giả tới tìm hắn, nói Đường vương muốn giết Thẩm Thực Kỳ, bảo hắn đi ngăn cản.
Nghe thấy câu này, Lữ hậu sợ hãi.
Lữ hậu đã rất lâu rồi không sợ nữa, nhưng lần này, bà thực sự sợ hãi.
Chuyện cũ từ xa xưa hiện lên trong lòng, bà kinh ngạc phát hiện ra, Lưu Trường không phải là con đẻ của mình, tựa hồ bà cũng quên mất điều này, tựa hồ bà cũng che giấu bản thân, không nghĩ tới chuyện đó.
Lữ hậu sau khi gả cho Lưu Bang chẳng hề hưởng thụ phú quý như a phụ bà nói, ngược lại còn đón nhận cuộc đời đầy khổ nạn, bà nhiều lần nhìn lượng nhân vứt bỏ mình, nhìn lương nhân ở trên xe đá con của mình xuống.
Sau khi đăng cơ, Lưu Bang mỗi ngày chỉ ở bên Thích phu nhân, Lữ hậu hoàn toàn bị lạnh nhạt.
Thân sinh nhi tử sợ bà, không dám đối đãi với bà như mẫu thân, không dám nói suy nghĩ với bà, không dám rúc vào lòng bà.
Thân sinh nữ nhi cũng sợ bà, từ khi gả đi, không có chiếu lệnh thì không chủ động tới Trường An thăm bà, mỗi lần gặp nhau chỉ cười bên ngoài, nụ cười xa lánh.
Trường là nhi tử duy nhất của bà, là đứa con được bà tự mình nuôi dưỡng, nó biết làm nũng với bà, biết cãi nhau với bà, coi bà như một người mẹ thực sự.
Giờ gửi gắm duy nhất đó tựa hồ cũng muốn rời xa bà.
Lữ hậu rất mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn Lưu Trường rất nhiều, đối diện với loại chuyện này, sắc mặt bà vẫn bình tình, bà cô độc đợi Lưu Trường tới.
Nó sẽ dùng ánh mắt gì nhìn mình.
Nó có còn đứng ở cửa kêu lớn đói bụng không?
Nó sẽ chất vấn về cái chết của mẹ đẻ nó chứ?
Lữ hậu không ngừng suy nghĩ trong đầu, trong lòng không ngừng mặc niệm, dù bất kỳ chuyện gì xảy ra, bà sẽ không lùi bước, sẽ không sợ hãi, trải qua bao nhiêu chuyện rồi, chuyện này có đáng là gì? Chẳng qua là một người rời đi thôi mà.
Ngoài điện vang lên tiếng bước chân, Lữ hậu ngẩng đầu lên, tích tắc đó bà hết sức bất an, Lưu Trường được giáp sĩ vây quanh đi vào, nó cúi đầu, cứ thế đi vào Tiêu Phòng Điện, nó chưa bao giờ trở về lặng lẽ như vậy.
Lữ hậu nhìn khuôn mặt bi thương của nó, nhìn dấu nước mắt trên mặt nó, mấy lần muốn đứng dậy, nhưng bà không dám tới gần nó nữa.
Trong im lặng, tựa hồ giữa hai người đã xuất hiện lá chắt vô hình.
Lưu Trường ngẩng đầu lên, rưng rưng nước mắt.
"A mẫu ..." Nó ngẩng đầu lên khóc:
Nghe tiếng khóc đó, Lữ hậu chẳng hề suy nghĩ, đi nhanh tới ôm lấy nó, để nó ngồi xuống, khẽ lau nước mắt trên mặt nó.
Lưu Trường không chất vấn, không phẫn nộ, bên trong Tiêu Phòng Điện, chỉ có một đứa bé thương tâm yếu đuối khóc trong lòng mẫu thân.
Mẫu thân ôn nhu vỗ về con của mình.
Bà biết, đây là con của mình, không một ai cướp đi được.