Chương 213: Tiên hoàng chưa bao giờ bại.
Lữ hậu nhè nhẹ vuốt ve lưng Lưu Trường, nó giống như mọi khi, nằm trong lòng an mẫu, ngủ yên lành.
Lưu Doanh đi vào trong Tiêu Phòng Điện, đang định lên tiếng thì Lữ hậu lắc đầu. Lưu Doanh nhìn Lưu Trường đang ngủ say, không nói gì cả, cẩn thận ngồi trước mặt Lữ hầu.
"Đình úy đã bắt hai người Loan Bố và Trương Bất Nghi." Lưu Doanh nói nhỏ:
Lữ hậu trầm tư chốc lát, nói:" Để họ tỉnh táo lại, hai ngày sau hẵng thả ra."
"Vâng ... Nông giả kia ..."
Lữ hậu mắt lóe lên sát khí:" Ngươi muốn cầu xin cho hắn à?"
Lưu Doanh cúi đầu xuống, nhưng hắn vẫn nói:" A mẫu, hắn vốn có thể rời đi. Hắn tìm tới đình úy nói chuyện này, trẫm hỏi hắn, hắn nói, không đành lòng thấy mẫu tử tương tàn nên báo lên, hi vọng kịp thời ngăn Trường đệ, tránh đệ ấy phạm sai lầm lớn ... Đệ ấy không phải người xấu.
"Ngươi hiểu cái gì, trước tiên giam đã, ta đích thân thẩm vấn."
"Vâng!" Lưu Doanh vẫn không dám phản bác Lữ hậu, hắn liếc qua Lưu Trường:" Vậy chuyện này ..."
"Ngươi làm chủ đại sự thiên hạ, gia sự đã có ta."
"Vâng!"
Lưu Doanh rất nhanh rời đi, trong Tiêu Phòng Điện chỉ còn lại Lữ hậu và Lưu Trường. Lữ hậu ngồi im một chỗ, tư thế chưa từng thay đổi, sợ ảnh hưởng tới giấc ngủ của Lưu Trường, tay vẫn khẽ xoa lưng cho nó.
Lưu Trường ngủ một giấc rất dài, khi nó dụi mắt ngáp to bò dậy, Lữ hậu vẫn còn xoa lưng nó, Lưu Trường mắt vẫn lim dim đã kêu:" A mẫu! Đói!"
Lữ hậu ra hiệu về phía bàn bên cạnh, Lưu Trường quay đầu sang, thì ra a mẫu sớm chuẩn bị món ăn rồi, nó vội bò dậy, ngồi bên bàn ăn ngấu nghiến. Lữ hậu nhìn nó, trầm ngâm chốc lát, nói:" Loan Bố và Trương Bất Nghi bị giam vào đình úy rồi."
"Khụ, khụ!" Lưu Trường thiếu chút nữa bị nghẹn:
Lữ hậu trừng mắt:" Ăn chậm chút."
Lưu Trường đùng đùng nổi giận:" Con lừa Tuyên Nghĩa dám bắt xá nhân của con à?"
"Là ta bảo hắn bắt ... Còn nữa, không được bất kính với Tuyên công."
"Hả? A mẫu bắt bọn họ làm gì? Bắt Trương Bất Nghi đã đành đi, con sớm biết tên đó rồi sẽ có ngày vào đại lao, nhưng vì sao muốn bắt Loan Bố."
"Loan Bố muốn giết Ích Dương hầu, sau đó tự sát. Trương Bất Nghi ngăn lại, hai người đó đánh nhau, nếu đình úy tới muộn một chút thì con đi nhặt xác cho cả hai rồi."
Lưu Trường quên cả ăn:" Vì sao bọn họ lại làm thế?"
"Vì họ là thần tử của con, Loan Bố nguyện vì con mà chết, Trương Bất Nghi không địch lại được Loan Bố, nhưng cũng cầm chân được nửa canh giờ ... Mỗi tội bị đánh e Lưu hầu cũng không nhận ra con mình nữa." Lữ hâu nghiêm mặt giảng giải:"Bọn họ là thần tử của con, bọn họ yêu thương con nên làm vậy, Ích Dương hầu không phải là kẻ thù của con, bọn họ đều không muốn con gánh tiếng ác. Nếu nói tới kẻ thù, a phụ con có lẽ là kẻ thù của con, ông ấy hạ lệnh giam giữ, thấy chết không cứu."
"Con hiểu chưa?"
Lưu Trường trầm ngâm:" A mẫu, thả họ ra đi."
"Để bọn họ tỉnh táo lại một chút, làm việc quá lỗ mãng, nếu không có Quý Bố, bọn họ đã phạm sai lầm lớn. Ta vốn cho rằng, Loan Bố là người trầm ổn, có thể phó thác chuyện lớn, ai ngờ đi theo con vài năm, lại biến thành thế này!" Lữ hậu có vẻ rất bất mãn với Loan Bố:" Lần này nhất định phải cho hắn nhớ."
Vẫn giống như mọi khi, Lữ hậu ngồi mắng, Lưu Trường ở bên cạnh ăn, dường như không có gì thay đổi.
Khi Lưu Trường rời hoàng cung, người tới đón là Quý Bố, Lưu Trường liếc ông ta một cái, khó chịu nói:" Chà, đây không phải xá nhân của thái hậu à? Sao lại đứng ở đây?"
Quý Bố không để ý tới lời trào phúng của Lưu Trường, ông ta trả lời:" Thần ở đây đợi con của thái hậu."
"A không thẹn là trung thần của quả nhân, sớm thế đã đợi ở đây rồi."
"Đại vương nay còn nhỏ, đợi người trưởng thành thêm vào tuổi ắt sẽ hiểu cách làm của ai là chính xác."
Lưu Trường cũng chỉ mỉa mai vài câu thôi, không trách tội, lên xe. Quý Bố đánh xe đưa nó tới Đường vương phủ, khi Lưu Trường đi vào thì cả đám đang chơi vui, Trương Yển cũng ở đây. Giờ ngày nào Trương Yển cũng ngần ngừ, nhưng rồi hắn cũng tới nơi này, cũng dần quen tư vị ăn đòn. Lưu Nhạc rất bất mãn, thấy Lưu Trường làm hư nhi tử ngoan của mình, nhưng Trương Ngao không để ý, hắn thấy đại trượng phu phải như thế.
Trước đó Trương Yển tiến vào đình úy, Lưu Nhạc sợ tới mặt trắng bệch, Trương Ngao rất vui vẻ, cảm khái nhi tử rốt cuộc đã trưởng thành, kết quả là Lưu Nhạc thiếu chút nữa đánh cả hai cha con.
Lưu Trường tới, quần hiền lần lượt tới bái kiến, Lưu Trường nghiêm nghị nói:" Quả nhân có chuyện muốn nói cho các ngươi."
"Đại vương, đã xảy ra chuyện gì rồi?" Cả đám nhao nhao:
"Loan Bố bị bắt vào đình úy rồi."
Cả đám mặt biến sắc, tình cảm của bọn chúng rất tốt, đó là người luôn cứu chúng ra khi bị bắt, chửi bới đình úy:" Người tốt như Loan xá nhân sao cũng bị bắt rồi."
"Đúng, con lừa đình úy đó đúng là không phân biệt được tốt xấu."
"Loan xá nhân ở trong đó chắc phải chịu tội nhiều lắm."
Thấy quần hiền nối nhau lên tiếng vì Loan Bố, Quý Bố cũng thấy mừng, đám nhóc này tuy khốn kiếp, nhưng rất nặng tình cảm.
Chu Thắng Chi là đứa ý thức được tình hình đầu tiên, vội nói:" Trước khi Loan xá nhân ra, chúng ta phải ngoan ngoãn chút, bây giờ không còn ai cứu chúng ta nữa rồi."
Quý Bố mặt tối sầm, mình đánh giá cao bọn khốn kiếp quá rồi.
Bởi vì trời quá lạnh, quần hiền không hứng thú đi leo tường mượn dê mượn gà, bọn chúng đốt lửa ở trong sân, lấy ván gỗ trượt tuyết, đánh trận tuyết. Lưu Trường không chơi với bọn chúng quá lâu, đứng bên cạnh nhìn bọn chúng chơi, miệng thì cười, nhưng rõ ràng chẳng ăn khớp với tình hình, thi thoảng thất thần rồi lại hò reo vài tiếng phụ họa có lệ.
"Đại vương mạnh mẽ hơn thần nghĩ nhiều." Quý Bố quan sát Lưu Trường nãy giờ, ông nhận ra, thằng bé này chưa hề khôi phục, chẳng qua nó kiềm chế được, không thể hiện đau khổ của mình ra mà thôi, vô cùng hiếm có, nhiều người trưởng thành còn không bằng, bất giác tăng thêm không ít niềm tin vào tương lai:
"Ngươi đừng cho rằng ngươi từng đánh bại ta là thấy ta yếu, đợi ta lớn thêm vài tuổi, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là cường đại." Lưu Trường tuyên bố không thèm che dấu:
Quý Bố vuốt râu:" Thần nói mạnh mẽ không phải nói tới dũng lực, mà là dũng khí."
"Đời này quả nhân ít thiếu nhất là dũng khí."
"Đây là điểm đại nhân giống tiên hoàng nhất, dù gặp chuyện gì, tiên hoàng vĩnh viễn không bị đánh bại."
"Ngươi phun rắm, ông ấy không bị đánh bại à? Năm xưa ông ấy bị Hạng Vũ đuổi chạy khắp nơi, ngươi tưởng ta không biết sao? Mỗi lần ông ấy mở tiệc, không ngờ chẳng biết xấu hổ khoe khoang cả đời chưa từng bại lần nào, lúc nhỏ không ngờ ta còn tin." Lưu Trường hầm hừ nói:
Quý Bố cười ha hả:" Tiên hoàng nói không hề sai, tiên hoàng chưa từng bị đánh bại."
Lưu Trường bĩu môi khinh bỉ, không thèm để ý tới tên gian thần chuyên a dua nịnh bợ này nữa.
Đúng lúc này Phàn Thị Nhân chạy vào báo:" Đại vương, tên hảo huynh đệ kia tới rồi, đang đợi ở ngoài."
"Ái dà, hảo huynh đệ của ta tới rồi à?" Lưu Trường mừng lắm, nó không biết tên hảo huynh đệ, đương nhiên quần hiền cũng không, tuy thế không ảnh hưởng tới tỉnh cảm của nó với hảo huynh đệ:" Đừng chơi nữa, theo quả nhân đi đón hảo huynh đệ."
Hảo huynh đệ đứng ở ngoài cửa, sau lưng hắn còn có mấy tùy tùng, trên người hắn mặc áo lông dày vẫn lạnh tới đỏ au mặt, thấy Lưu Trường dẫn mọi người ra, hắn vội đi tới, định bái kiến. Lưu Trường đỡ hắn dậy:" Chúng ta là huynh đệ, không cần đa lễ."
"Đại vương, đã lâu không gặp, ngài lại cao lên rồi, tương lai đại vương nhất định sẽ là dũng sĩ cường tráng nhất."
"Ha ha ha ha, nhất định là thế! Đi nào, theo ta vào phủ." Lưu Trường kéo hắn vào trong:" Ta đang chuẩn bị phái người đi đón ngươi, sao ngươi tìm được nơi này."
"Là giáp sĩ cổng thành dẫn tiểu nhân tới."
"Tình hình Nguyệt Thị ra sao?"