Chương 214: Làm sao trông cậy được vào các ngươi.
Hai người vào phòng, hảo huynh đệ rũ tuyết trên người, hắn ngồi đối diện với Lưu Trường, nhắc tới Nguyệt Thị, hắn khổ sở lắc đầu:" Tình hình không tốt, từ lần trước tác chiến với Hung Nô, Mạo Đốn liền thù Nguyệt Thị, đánh ba lần, tiểu nhân cũng tham gia, thiếu chút nữa chết trên chiến trường."
"Nguyệt Thị căn bản không phải là đối thủ của Hung Nô, bọn tiểu nhân phải bỏ mục trường vốn có, nơi đó đã bị Hung Nô cướp mất ... Nếu chẳng phải có đại vương thu nhận người già yếu, để họ đi trước, e rằng họ đã chết hết dưới đao Hung Nô."
Lưu Trường trách:" Hả, sao các ngươi không cầu viện."
"Đại vương, Hung Nô đem bọn tiểu nhân vây kín, bốn phía vây ba tầng, những kỵ sĩ phái đi đều bị Hung Nô bắt được, chặt đầu. Nếu không có trận tuyết lớn, Mạo Đốn dẫn quân quay về, tiểu nhân chưa chắc đã tới được Trường An."
Nguyệt Thị là một bộ tộc cường đại, Lưu Trường không ngờ ở thảo nguyên mênh mông, Hung Nô có thể đánh cho họ không cầu viện nổi, tên Mạo Đốn này thật lợi hại:" Các ngươi đừng chạy nữa, chạy nữa không cần Hung Nô tới đánh thì các ngươi cũng chết đói rồi ... Tới nước Đường đi."
"Hả?"
"Tới thẳng địa phận nước Đường, quả nhân sẽ nhường ra một mảnh đất ở Thượng Quận cho các ngươi, vương của các ngươi chỉ cần tôn huynh trưởng ta là thiên tử, không cần tôn ta là chủ. Hắn vẫn làm vương, tiếp tục quản lý bộ tộc của mình, nước Đường sẽ bảo vệ các ngươi."
Hảo huynh đệ cúi đầu có vẻ do dự.
Lưu Trường nổi giận:" Chẳng lẽ ngươi không tin ta, chẳng lẽ ta còn có thể thôn tính bộ tộc của các ngươi à? Nếu không tin ta thì đi đi! Ta coi như không có đứa bằng hữu này."
"Đại vương, tiểu nhân đương nhiên tin ngài, chỉ là tiểu nhân chỉ là một thương nhân, địa vị thấp kém, không thể quyết được chuyện này, còn do vương của tiểu nhân làm chủ."
"Được, ta viết cho Nguyệt Thị vương một lá thư, khi nào ngươi đi mang về cho ta."
................ ................
Lữ hậu cùng Quý Bố xuất hiện ở phủ đình úy, Tuyên Nghĩa vội vàng dẫn quan lại ra ngoài cửa đợi, mình theo thái hậu vào đại lao.
Lữ hậu đi vào đại lao, đôi mắt lạnh băng, được Tuyên Nghĩa dẫn đường, rất nhanh tìm được Nông giả kia.
"Tuyên công, ngươi ở ngoài đợi đi."
"Vâng!"
Tuyên Nghĩa bái biệt, Lữ hậu bấy giờ mới đánh giá Nông giả kia, cách chấn song, nông giả quỳ trước mặt Lữ hậu, sợ hãi tới cực điểm.
"Ai phái các ngươi tới, là Trần Bình, Tào Tham hay là Triệu vương."
Nghe Lữ hậu chất vấn, nông giả kinh hãi:" Thái hậu tha mạng."
Lữ hậu rất bình tĩnh hỏi:" Ta hỏi, ai phái các ngươi tới?"
Nông giả khóc lóc:" Không ai phải tiểu nhân tới, tiểu nhân theo sư phụ du lịch ở nước Đường, sư phụ nhìn thấy nông cụ của nước Đường, hết sức vui vẻ, liền dẫn tiểu nhân đi gặp đại vương. Bọn tiểu nhân ở bên ngoài, không biết chuyện Trường An, cứ nghĩ Đường vương biết sự thực."
"Ồ, vậy hả?"
"Sư phụ phát hiện Đường vương không biết, liền không nói nữa."
"Vậy vì sao ngươi lại xúi bẩy Đường vương."
"Tiểu, tiểu nhân sợ bị Đường vương giết, Đường vương bức bách mãi, tiểu nhân mới nói."
"Đã sợ chết thế sao còn đi tìm đình úy."
Nông giả sững người một lúc:" Đại vương không đánh tiểu nhân ... Không giết tiểu nhân ... Bảo tiểu nhân chạy ..."
"Ha ha ha." Lữ hậu cười nhạt:" Ngươi nghĩ ta dễ bị lừa như Đường vương à?"
Nông giả run bần bật:" Không dám lừa thái hậu, sư phụ từng dạy tiểu nhân, không được vô cớ đoạt lương thực của người khác, không được vô cớ đoạt mạng của người khác .... Đường vương không phải người xấu, tiểu nhân không muốn ngài ấy vì mình mà chết."
Lữ hậu chỉ nói ngắn gọn:" Giết!"
"Thái hậu ..." Nông giả lần nữa khóc lớn, cơ hồ đã sụp đổ:
Quý Bố tới gần nói nhỏ:" Thái hậu, nên đợi làm rõ chuyện này đã, rồi để đình ủy thẩm phán, nay vẫn còn nhiều nghi vấn, không nên giúp người khác diệt khẩu."
Lữ hậu thoáng do dự, giờ Lưu Trường đã biết chuyện rồi, không cần bịt miệng sớm làm gì, vừa rồi là bà suy nghĩ theo thói quen cũ, truyện này khả năng cao có kẻ giở trò sau lưng, giết đi thì chỉ lợi kẻ đó:" Được."
Lữ hậu đi rồi nhưng Quý Bố không đi theo mà đi tìm Loan Bố và Trương Bất Nghi, khi Quý Bố thấy Loan Bố thì ông ta cũng giật mình, Loan Bố đầu tóc bù xù, mặt có mấy vết thương, sưng húp gần như không mở mắt ra được.
"Trương Bất Nghi mà có thể đánh ngươi ra thế này à?"
Quý Bố hơi kinh ngạc, hắn biết thực lực của hai người, Loan Bố không phải quá vũ dũng, nhưng kiếm pháp có chỗ đáng tán thưởng, về phần Trương Bất Nghi chỉ có cái sức trâu, hoàn toàn không phải là đối thủ của Loan Bố.
"Hừ." Trương Bất Nghi hừ lạnh một tiếng:
Quý Bố bấy giờ mới thấy Trương Bất Nghi nằm bên Loan Bố, mặt mày sưng húp, cơ bản không cách nào ngồi dậy, thậm chí nhìn kỹ cũng không nhận ra hắn là ai.
Loan Bố và Trương Bất Nghi đều quay đầu đi, không nhìn Quý Bố, biểu đạt sự bất mãn trong lòng.
Quý Bố cười hỏi:" Các ngươi biết sai chưa?"
"Sai à, dù có sai cũng là chuyện trung quân, không giống ai đó, ăn lộc vua lại không trung với vua." Loan Bố ít khí nói lời ngọt nhạt như vậy:
"Ngu xuẩn." Quý Bố mắng:" Đại vương vừa thái hậu tuyệt đối không thể có xích mích. Nếu không có thái hậu, đại vương sẽ biến thành thế nào, sẽ là bạo quân nguy hiểm tàn khốc nhất Đại Hán, Đại Hán sẽ có một cuộc nội chiến quy mô lớn, huynh đệ tương tàn, vạn dặm thây chất đống."
"Nếu không có đại vương, thái hậu sẽ biến thành thế nào? ... Các ngươi tự hiểu."
"Khi tên Nông giả đó tới, ta đã nghi ngờ rồi, từng dặn dò các ngươi, để các ngươi trông coi đại vương, tuyệt đối không để đại vương gặp riêng tên Nông giả đó, còn các ngươi thì sao? Dễ dàng bị đại vương lừa đi .... Các ngươi làm xá nhân kiểu đó hả?"
Quý Bố lớn tiếng trách mắng làm Loan Bố và Trương Bất Nghi nhất thời không nói lên lời.
"Ta già rồi, tương lai là do các ngươi phò tá đại vương ... Nếu tương lai các ngươi vẫn hành sự lỗ mãng như vậy thì không còn ai ngăn cản các ngươi nữa đâu, khi đó làm hại đại vương là các ngươi đó."
Quý Bố nói xong đi luôn, để lại Loan Bố và Trương Bất Nghi nhìn nhau hổ thẹn.
Còn lúc này Lưu Trường đang thử ngựa.
Hảo huynh đệ tặng Lưu Trường một thớt bảo mã, con ngựa này cực kỳ cao lớn, toàn thân trắng muốt, tứ chi to khỏe, trong đám chiến mã có thể coi là con anh tuấn nhất, rất xứng với Đường vương. Đường vương vừa thấy con ngựa này đã thích vô cùng, quần hiền vây quanh chiến mã, con ngựa không sợ. Hảo huynh đệ đưa cỏ khô cho Lưu Trường, Lưu Trường to gan, trực tiếp dùng tay cho chiến mã ăn.
Chiến mã cúi đầu ăn cỏ khô trên tay Lưu Trường.
Lưu Trường cười toe toét:" Hảo huynh đệ, món quà này quý quá, thực sự quá quý, sao ta có thể không biết xấu hổ mà nhận chứ?"
"Đại vương không cần phải thế, đại vương thu nhận người Nguyệt Thị, người Nguyệt Thị sống ở Thượng Quận, không bị quan lại ức hiếp, còn tốt hơn cả đất cũ ... Con ngựa này do đích thân vương của tiểu nhân chọn, bảo tiểu nhân tới tặng ngài."
Lưu Trường khe khẽ vỗ mặt tuần mã, tuấn mã phun phì một cái, nó cười lớn nhìn quần hiền:" Các ngươi nói xem nên đặt cho chiến mã tên gì? Tào Tham hay Quý Bố."
"Nên đặt là Tuyên Nghĩa." Lúc này người quần hiền ghét nhất chỉ có một, bọn chúng giờ không dám ra đường chơi nữa, sợ không ai kịp cứu ra ngoài phải ở đình úy chịu đói:
Hảo huynh đệ ở bên cận thận dặn dò:" Đại vương, đừng vội cưỡi nó, con ngựa này tính khó thuần, tốt nhất phải cho ăn bốn năm ngày, sau đó hẵng cưỡi."
"Biết rồi! Biết rồi." Lưu Trường gật đầu lia lịa, mắt chỉ nhìn chiến mã, thực sự có nghe vào tai không chẳng biết: