Chương 215: Sau Tào Tham, ai có thể làm quốc tướng?
Nhận được món quà quý giá như vậy, để đáp lễ, Lưu Trường tặng Nguyệt Thị vương một cây cường cung Đại Hán, loại cung lớn này không thể dùng kỵ xạ, nhưng cực đẹp, cực oai phong, rất thích hợp bày trong nhà khoe khoang. Cây đại cung này do Lữ Sản tặng Lưu Trường, Lữ Sản từng bỏ nhiều tiền ra mua, nhưng hắn không dùng nổi, về sau tặng cho Lưu Trường. Mới đầu Lưu Trường rất thích, sau nhận ra tác dụng trang trí của nó lớn hơn tác dụng thực tế, cho nên luôn treo đó cho ăn bụi.
Đối với hảo huynh đệ, Lưu Trường để hắn tới nước Đường mang ít đồ sắt về làm quà.
"Hảo huynh đệ này, ngươi nhất định phải khuyên đại vương nhà ngươi, Hung Nô hung tàn, làm việc luôn nhổ cỏ tận gốc, chúng tuyệt đối không tha cho Nguyệt Thị đâu. Nếu Nguyệt Thị vương đồng ý tới Thượng Quận ta, sẽ có được thái bình cho bộ tộc, những người tới trước kia sống ở Thượng Quận rất tốt ..."
Lưu Trường căn dặn mấy phen, hảo huynh đệ mới trịnh trọng cáo biệt.
Hảo huynh đệ vừa mới đi, Lưu Trường đã không thể chờ được nữa, gọi người tới:" Phàn Kháng, Chu Thắng Chi, đứng đây đỡ ta, ta muốn lên ngựa."
Hai người kia hết hồn: "Hả, đại vương .... Người kia nói con ngựa này khó thuần."
"Dễ thuần ta chẳng thèm cưỡi." Lưu Trường thúc giục:
……………. …………….. …………….
"A mẫu."
Khi Lưu Trường hoan hỉ đi vào Tiêu Phòng Điện, Lữ hậu cắn chặt răng, trong mắt toàn lửa giận.
Bà nhìn Lưu Trường toàn thân bùn đất, y phục rách toạc nhiều chỗ:" Con tới Vân Trung đánh nhau với Hung Nô đấy à? Sáng nay vừa thay áo mới xong mà đã thành ra như thế, thằng nhãi này."
Lưu Trường đã sẵn sàng bỏ chạy, lí nhí nói:" Không phải, đều tại đám giáp sĩ kia, trời tuyết lớn mà cũng ra ngoài tuần tra, chúng tuần tra đã đành còn đuổi con ... Hại con bị ngã ..."
Đấy là Lưu Trường còn chưa dám nói là mình ngã ngựa, nếu không ăn đòn nát mông là cái chắc.
Lữ hậu hít sâu mấy hơi mới áp được lửa giận xuống:" Đi thay y phục!"
"Vâng!"
Lưu Trường cười nịnh chạy vào phòng trong, rất nhay nó thay bộ y phục khác đi ra, chỉnh lại đai lưng, vừa đi vừa nói:" A mẫu, bộ này cũng không mặc được nữa rồi, nhỏ quá, làm con khó chịu lắm ..."
Nói tới đó nó ngưng bặt, nụ cười cũng biến mất, vì nó nhìn thấy một người khác ngồi trước mặt Lữ hậu, chính là Ích Dương hầu Thẩm Thực Kỳ.
Thẩm Thực Kỳ ưỡn thẳng người, thần sắc vô cùng trang trọng.
Lưu Trường xoay người muốn bỏ đi, Lữ hậu lại gọi:" Ích Dương hầu muốn tới gặp con đấy."
Lưu Trường dừng lại, Lữ hậu đứng lên kéo nó ngồi ở chỗ mình, còn bà thì vào phòng trong, muốn nó một mình đối diện.
Lưu Trường hết sức miễn cưỡng ngồi đối diện với Thẩm Thực Kỳ, dù nó không muốn truy cứu quá khứ, nhưng nó không thể bình tĩnh đối diện với người này:" Tìm ta có chuyện gì?"
"Thần tìm đại vương là vì muốn nói cho đại vương sự thật.
"Sự thật gì chứ!" Lưu Trường lắc đầu đuổi khách:" Ngươi đi đi, đừng tới tìm ta nữa, ta không thích ngươi."
"Không, đại vương phải biết, nếu đại vương hỏi tội, muốn giết thần, đại vương có thể ra tay bất kỳ lúc nào."
Câu này làm Lưu Trường nổi điên, nó đứng bật dậy:" Lão thất phu! Ta đã nói không muốn truy cứu, ngươi còn ở đây lải nhải cái gì? Ép ta giết ngươi à? Ngươi biết Khoái Thông chết thế nào không?"
"Biết ạ, Khoái Thông xúi bẩy Sở vương mưu phản, bị đại vương đâm chết."
"Ta có thể đâm chết hắn, cũng có thể đâm chết ngươi."
"Thần biết, có điều trước khi thần chết, mong đại vương ngồi xuống, nghe thần kể." Thẩm Thực Kỳ tới đây đã có chuẩn bị tinh thần, thấy Lưu Trường quay đầu sang bên nhưng không bỏ đi, cẩn thận nói: " Năm xưa Trương Ngao làm phản, tiên hoàng hạ lệnh bắt bọn chúng áp giải tới Trường An ... Nhốt trong đại lao đình úy."
"Sau có người đột nhiên tìm tới thần, nói trong số đó có một nữ nhân, từng được bệ hạ sủng hạnh, hiện hoài thai ... Thần không dám xem nhẹ, lập tức tìm tiên hoàng bẩm báo chuyện này."
"Nhưng tiên hoàng nói, chưa từng sủng hạnh người ngoài cung, lệnh thần không cần để ý."
"Tới tận khi ngục lại bế đứa bé kia tới trước mặt thần, bề ngoài đứa bé đó, giống hệt tiên hoàng ... Thần bế đứa bé tới trước mặt tiên hoàng ... Tiên hoàng kinh hãi mới nhớ ra từng sủng hạnh một nữ tử ở nước Triệu. Chỉ tiếc rằng, tính cách nàng cương liệt nóng nảy, hận tiên hoàng trước đó không cứu, nên sinh con xong thì tự sát."
Thẩm Thực Kỳ kể rất rõ ràng.
Sắc mặt Lưu Trường không có thay đổi gì nhiều, nó bình tĩnh tới đáng ngạc nhiên, cũng rất khó đoán:" Ta biết ngươi vì sao lại tìm tới ta rồi."
Thẩm Thực Kỳ hơi cúi mình:" Thần tới vì nói thật với đại vương, tránh bị gian tặc lý gián, khiến thái hậu và đại vương sinh ra hiểu lầm."
"A mẫu đối xử với ta thế nào ta biết rõ nhất, nhìn thấy bộ y phục này không? A mẫu làm cho ta đấy." Lưu Trường vuốt ve bộ y phục đã chật, ngẩng đầu lên:
"Còn về ngươi, trông ngươi không có vẻ thông minh lắm."
"Ngươi biết, ta còn nhỏ nhưng có dũng lực, sợ khi a mẫu ta không còn, ta sẽ báo thù ngươi ... Vì thế ngươi mang cái bộ dạng vì a mẫu ta muốn tìm ta, muốn lấy a mẫu ta ép ta, để ta phải tỏ thái độ trước mặt a mẫu, không ra tay với ngươi nữa ... Phải không?"
Thẩm Thực Kỳ biến sắc mặt, biện giải:" Thần một lòng trung thành với thái hậu, tới tìm đại vương cũng không phải vì bản thân."
"A mẫu, ông ta tỏ lòng trung thành với người kìa, ra thưởng ông ta đi." Lưu Trường quay đầu vào phòng trong gọi to:
Lữ hậu từ phòng trong đi ra, thần sắc lạnh lùng không biết nghĩ gì, thấy dáng vẻ Lữ hậu như thế, Thẩm Thực Kỳ vái lạy ba lần, nghẹn ngào:" Thái hậu, thần thực sự vì thái hậu mà tới ... Không phải vì bản thân."
" Bảo sao a phụ tin mà không dùng ngươi ... Loại ngu xuẩn như ngươi cũng chỉ có thể làm chân chạy vặt, xéo đi! Lần sau còn để ta nhìn thấy ngươi ở Tiêu Phòng Điện, xem ta có nhổ râu ngươi không?" Lưu Trường đá một phát lật tung cái bàn trước mắt, hung tợn quát lên:
Thẩm Thực Kỳ nhìn sang Lữ hậu, Lữ hậu không hề khuyên can, chỉ lạnh lùng đứng đó.
Thẩm Thực Kỳ nhanh chóng rời đi, Lưu Trường bấy giờ mới nói với Lữ hậu:" A mẫu, người này trông có vẻ trung thành với người, nhưng ông ta không có năng lực gì, trung thành cũng chỉ ở mồm, không giống Loan Bố có thể chết vì chủ, sau này a mẫu đừng quá thân cận với ông ta."
Trong đầu Lữ hậu hiện lên đánh giá của Lưu Bang về người này, hồ nghi hỏi:" A phụ con từng nói với con về người này à?"
"Dạ, nói cái gì?"
"Những lời này, con nói rất giống a phụ con."
"Hả? Thế cũng hiển nhiên thôi, Lưu Trường con xưa nay có tài nhìn người, nhìn ai là chuẩn người đó. A mẫu, nói cho người biết nhé, trong số quần hiền của con, tương lai Chu Á Phu sẽ có thành tựu cao nhất. Tài phát hiện và sử dụng nhân tài của con, dù a phụ cũng kém xa. A phụ luôn nói Như Ý giống mình, nhưng a phụ không biết, ở phương diện dùng người, a phụ giống con."
Lữ hậu tự động loại bỏ một số lời của thằng nhãi này, hỏi:" Vậy con thấy sau Tào Tham ai có thể làm quốc tướng?"
"Quán Anh có thể."
"Vương Lăng thì sao?"
"Vương Lăng có năng lực, nhưng quá cương chính, quá cổ hủ, với thế cục hiện nay mà nói, nếu ông ta mà làm quốc tướng nhất định sẽ gây ra nhiều mâu thuẫn hơn nữa, ông ta lại còn muốn quản hết mọi thứ .... Quán Anh không tham quyền, có thể làm quốc tướng, để Trần Bình, Chu Bột phò tá, chia quyền quốc tướng làm ba. Thái úy do Hạ Hầu Anh làm, đây là vị trí quan trọng." Lưu Trường và đám quần hiền của mình rất thích bắt chước người lớn, tổ chức triều nghị, nó nghĩ việc này không ít lần rồi, nhưng nói thì bọn ngốc kia không hiểu, giờ mới có cơ hội khoe khoang:
"Chu Bột có tâm tư riêng, nhưng Hạ Hầu Anh là người chỉ nghe lệnh chủ quân, cái khác ông ta không để ý."
"Trần Bình cay độc, tuy bề ngoài không thấy ông ta tỏ ra trung thành với ai cả chỉ toan tính cá nhân, nhưng nếu có người đối nghịch với thiên tử, ông ta sẽ giở thủ đoạn ngầm, tuyệt không bỏ qua."
"Còn có Tuyên Nghĩa nữa, người này thực ra nên làm ngự sử đại phu ... Hắn tuy là kẻ xấu, nhưng nếu triều đường mà có một ngự sử đại phu thế này tọa trấn ... Thúc Tôn Thông nhìn có vẻ mạnh mẽ đấy, nhưng chỉ có thể duy trì sự hòa thuận bề ngoài, còn Tuyên Nghĩa sẽ ra tay thật. Thúc Tôn Thông sấm to mưa nhỏ, mới đầu còn dọa được người, lâu dần chẳng ai sợ ... Nếu là Tuyên Nghĩa sẽ giáng sét giết người ngay."