Chương 216: Nhìn là Đường, thực là Tần.
Nghe Lưu Trường thao thao bất tuyệt bình phẩm đại thần trong triều, lý lẽ rõ ràng, phân tích xác đáng, thần sắc Lữ hậu hoảng hốt, đây là thằng nhãi suốt ngày mơ tới ăn thịt sao, thoắt cái nó lớn thế này rồi, không hiểu sao lòng thoáng cái sinh hụt hẫng, bần thần hỏi:" Cái công dạy con à?"
Lưu Trường thấy làm a mẫu chấn kinh thì vênh mặt: "Cần gì Cái công dạy, bằng hữu của con trải khắp thiên hạ, loại người nào con chưa thấy, trên từ tam công, dưới tới phu phen tẩu tốt, con thấy nhiều tất nhiên sẽ hiểu. Cho nên con nghĩ, thực ra a mẫu nên để huynh trưởng ra ngoài nhiều chút, gặp nhiều người khác nhau, chứ cứ ở trong cung, thì trị quốc cái rắm."
Lữ hậu trừng mắt một cái rồi trầm tư, không mắng nó nói bậy.
Lưu Trường sán tới:" A mẫu có phải là chấn kinh lắm không, có phải bội phục con lắm không, thấy con mới là nhi tử ưu tú nhất của người."
Lữ hậu không thèm để ý tới nó.
"A mẫu ... Có thể thưởng cho con ít tiền không, con làm cái phủ đó, tốn kém cực lớn, trên người không có một đồng nào ... A mẫu cho con ít tiền đi."
"Trong phủ của con toàn dùng đồ nhà người ta, con còn cần tiền à?"
"Phí vận chuyển, con không thể lấy miễn phí, người ta tốt bụng vận chuyển cho con, thế nào con cũng phải tiêu ít tiền chứ."
"Không có tiền,"
"Con mặc kệ! Cho tiền, nếu không con không đi học."
Lữ hậu gật đầu, trong lòng hiểu ra, mình đã lo lắng thái quá rồi, với thằng nhóc này, kỳ thực không cần phải nghĩ nhiều như vậy, cúi người cầm gậy gỗ lên ... Vừa ngẩng đầu thì chỉ kịp thấy Lưu Trường chạy như bay khỏi Tiêu Phòng Điện, khóe môi không kìm được hơi nhếch lên.
............ ...............
Trong Thiên Lộc Các, Cái công đang giảng giải tình hình các nước.
"Sở vương là người nhân nghĩa hiếu học, hiền tài các nơi đều tới phò tá hắn, quan lại trong nước Sở đều là bậc chí sĩ bác học, người Sở vì thế mà hưng thịnh. Tuy từng trải qua chiến loạn, nhưng phát triển rất nhanh, có thế vượt qua Tề."
"Tề vương là người rộng rãi, ít lao dịch ít thuế má, nước Tề vốn giàu có, nay càng như mặt trời đang lên."
"Ở nước Triệu, Triệu vương nghe lời mưu thần, mở núi mở sông cho dân dùng, sử dụng nô lệ trong nước làm đường ... Chỉ là nước Triệu đổ nát, muốn khôi phục cần thời gian rất dài."
"Lương vương thiện lương, được quần thần yêu quý, hắn thường cứu tế bách tính trong nước."
"Về nước Hàn, Hàn vương tiết kiệm, trên dưới đồng lòng, sau khi nhậm chức không xây dựng vương cung, mở đường bốn phía, cổ vũ làm ruộng nuôi tằm, xây nhiều dịch trạm cho thương cổ qua lại nghỉ ngơi, xá miễn nô lệ trong nước, để họ khai khẩn. Mên sông lập nhiều bến thuyền, dựa vào địa lợi, trong thời gian ngắn khiến bách tính nước Hàn giàu có, quốc thái dân an."
Lưu Trường có hơi nghi hoặc, sư phụ không đi đâu cả, sao hiểu rõ tình hình các nước như thế?"
"Đệ tử của ta phân bố các nước, thường viết thư cho ta."
"Vậy nước Đường của đệ tử thì sao?" Lưu Trường kích động hỏi, muốn nghe Cái công đánh giá thế nào về Đại Đường:
Cái công khép hờ hai mắt, giọng đều đều:" Về nước Đường, Đường vương bạo ngược vô lễ, quốc tướng háo sắc vô độ, tướng lĩnh đa phần mang lòng khác. Bách tính ngang ngược, ngoại nhân đi vào, thường bị khổ nhục. Trong nước có người canh tác ở Thái Nguyên Thượng Đảng, có người chăn thả ở Thượng Đảng Vân Trung, người Hồ đông đảo, phong tục khác Trung Nguyên. Đường vương thi hành chính sách Bạo Tần, thực hiện canh chiến."
"Bách tính trong nước ham tác chiến lập công, coi thường chư quốc, hiền tài đi tới, gian tướng liền bắt lấy, bức bách làm việc."
"Huy động lượng lớn sức dân, làm đường, khơi sông, xây dịch trạm, gia cố Trường Thành, mở mỏ sắt, ép bách tính canh tác, không canh tác thì phạt. Nhìn thì là nước Đường, thực sự là Bạo Tần."
Không được một lời tử tế, Lưu Trường phẫn nộ:" Đây là vu khống. Nếu là do những kẻ chưa từng tới nước Đường nói, nếu thực sự tới nước Đường rồi sẽ không nói ra những lời như thế."
"Cái này thì đúng." Cái công gật gù:" Ai tới nước Đường là không ra được nữa, tất nhiên không thể nói ra lời này."
Lưu Trường mặt tối đen:" Sư phụ, đánh giá về nước Đường lại tệ vậy sao? Không được, đệ tử phải thanh minh tin đồn, sư phụ có cách gì không?"
Cái công nổi giận chất vấn:" Vì sao lại thế trong lòng ngươi lại không hiểu à, ta dùng Hoàng Lão dạy ngươi, ngươi lại dùng cách Bạo Tần trị quốc là sao?"
"Đệ tử dùng đạo Hoàng Lão đấy chứ, trong nước nghỉ ngơi dưỡng sức, miễn giảm thuế má, không tùy tiện dùng tới lao dịch."
"Nói láo, nước Đường ngươi lao dịch nhiều nhất."
"Lao dịch ở nước Đường đều có thưởng, ngoài lúc làm nông, để bách tính làm chút việc, làm xong phát đất, phát lương thực, thậm chí làm tốt cấp tước vị ... Sư phụ, nước Đường nghèo khó, cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, nếu không làm việc thì sẽ chết đói. Đệ tử kiếm việc cho họ làm là vì không muốn họ chết đói! Hoàng Lão chúng ta chú trọng an dân mà ..."
"Vậy ngươi cổ vũ bách tính ra ngoài giết Hung Nô, dùng thủ cấp đổi tước vị, cổ vũ đốt đất canh của Hung Nô là ý gì?"
"Nước Đường khổ lắm, bốn phương là địch, không làm thế người ta ngày ngày tới cướp, bách tính chết vô số. Hoàng Lão chúng ta nói phải bảo vệ dân mà ..."
"Vậy ngươi ép dân phu đi khai khoáng, ngày đêm làm việc là sao?"
"Đó toàn là tù binh Hung Nô với người Hồ quy phục Hung Nô, còn bách tính nước Đường thì làm việc có thưởng, kiếm được nhiều lương thực hơn cả canh tác, bọn họ còn mong được đi khai khoáng ... Hoàng Lão chúng ta nói phải lợi dân là gì, đệ tử toàn theo lời sư phụ để trị quốc, sao sư phụ lại nói đệ tử như thế?"
Cái công liên tục hít sâu, thằng nhãi này nói năng ngày càng có lý lẽ rồi, muốn phản bác nó không dễ như trước nữa, bình ổn lại tâm tình, nghiêm nghị nói:" Ngươi phải nhớ bài học diệt vong của nước Tần, không phải cứ quốc gia cường thịnh là được, quan trọng nhất là bách tính, ngươi nên học theo Sở Tề Hàn ... Đừng làm như thế nữa."
Lưu Trường vỗ ngực:" Sư phụ yên tâm, đệ tử đã hấp thu hoàn toàn bài học từ nước Tần, đệ tử đã ra lệnh rồi, lỡ kỳ hạn cũng không cần chặt đầu."
Cái công nắm chặt tay:" Trường à ... Chúng ta đi luyện kiếm thôi."
"Khụ, đang mùa đông, sư phụ lại tuổi cao, hay là đợi ấm một chút đã."
"Không sao hết, luyện ngay trong Thiên Lộc Các này đi."
"Sư phụ thời gian trước đệ tử cưỡi ngựa bị thương, tay này không nắm được kiếm nữa ... Hay là đợi đệ tử khỏe đã."
Lưu Trường chuồn thật nhanh khỏi hoàng cung, nó sợ mình mà còn ở lại thì thế nào cũng ăn đòn, nơi này toàn người thích đánh nó.
Học thuyết Hoàng Lão đương nhiên là tốt, nhưng Lưu Trường trị quốc sẽ không giới hạn ở Hoàng Lão, nó và Trương Thương gian nhân câu kết ... À thánh quân hiền tướng, quân thần chung đức, mở ra một sách lược trì quốc thuộc về nước Đường, không theo Hoàng Lão, không đi đường Nho gia, không phải Pháp gia, tóm lại cũng chẳng ai biết đi theo đường gì.
Trong địa bàn Đại Đường có đệ tử Hoàng Lão, có đệ tử Nho gia, thậm chí có lượng lớn đệ tử bách gia, còn về phần đại nho Trương Thương vì sao lại mời được Pháp gia tới tham gia sự nghiệp vĩ đại của nước Đường, vậy phải hỏi hai vị sư huynh của ông ta.
Từ khi Tần diệt vong, địa vị Pháp gia không còn như xưa nữa, chẳng còn là đỉnh núi khiến người ta ngưỡng mộ, mà là giày rách bị vứt đi rồi.
Nhưng ở nước Đường thì không thế, Trương Thương rất khách khí với Pháp gia, ông ta mời một vị đại hiền của Pháp gia, tên Trịnh Quân tới trị quốc. Người này từng theo Hạng Vũ, sau hàng Lưu Bang, Lưu Bang từng hạ lệnh bộ hạ cũ của Hạng Vũ phải gọi thẳng tên của Hạng Vũ là Hạng Tịch, Trịnh Quân không phục tùng, nên bị đuổi đi.
Vì khác biệt số đông, nước Đường bị sĩ đại phu các nước đánh giá cực tệ, nhưng bách tính không nghĩ thế, nước Đường có phúc lợi đãi ngộ cao, sống rất có tư vị, ai cũng mong tới nước Đường.