Chương 217: Hung Nô muốn nghị hòa.
Khi Lưu Trường rời hoàng cung, tới đón vẫn là Quý Bố, làm nó nhớ tới hai xá nhân vẫn trong đại lao đình úy.
"Đại vương, sứ giả Hung Nô tới, chuyên để nghị hòa, đồng thời mang theo thư của Mạo Đốn, viết cho đại vương." Quý Bố chắp tay báo tin:
Lưu Trường rất bất ngờ:" Hung Nô tới nghị hòa sao?"
"Đúng, quần thần vô cùng vui vẻ, cho rằng đây là một cơ hội tốt."
"Thư tín đâu?"
"Ở chỗ sứ giả ạ."
"Mau mau mang tới cho ta."
"Vâng!"
Lưu Trường ngồi trong phủ Đường Vương, xem thư trả lời của Mạo Đốn.
"Thiền vu trời cao lập ra gửi tới Đại Hán quốc chủ Đường vương Trường, cung kính hỏi ngài vẫn khỏe chứ? Ta lớn lên cùng binh mã, cũng biết lễ số, thường thỉnh giáo đại hiền Trung Nguyên, lấy đó làm vui. Thường gửi thư cho bệ hạ Trung Nguyên, có ý nghị hòa, hai nước phân tranh, không phải chuyện may của bách tính. Thực sự vì đại vương vô lễ, lấy thư xỉ nhục, làm hai nước khai chiến, tử thương rất nhiều."
"Đại vương là quốc chủ, không nghĩ tới thái bình cho dân, vô cớ gây nên chiến sự, khiến hai nước xung đột, thật không nên."
"Đại vương là hiền quân, dùng lời ti tiện làm nhục quân chủ nước khác, thật không nên."
"Nghe nói phụ thân đại vương mất sớm, không được dạy dỗ, ta nguyện ý dạy thay ... Mong đại vương lấy dân làm gốc, nghĩ tới bách tính hai nước, chớ tùy ý khai chiến, một khi chiến sự nổ ra, thây chất khắp nơi, đều là lỗi của đại vương."
"Nay nguyện cùng Đại Hán tu bổ quan hệ, ta có một nữ nhi, tuổi tương đồng với đại vương, có thể làm thê tử đại vương, đối đãi đại vương như nữ tế!"
Lưu Trường đọc lướt qua xong ngẩng đầu nhìn Quý Bố, Quý Bố thần sắc thần trọng:" Đại vương, Mạo Đốn dụng ý thật hiểm ác."
"Đúng, hắn nói gả nữ nhi cho ta."
Quý Bố ngớ người một lúc:" Thần không nói chuyện đó ạ."
"Hả, vậy thì cái gì? Người này đánh trận thì hung mãnh, sao viết thư lại văn vẻ như thế, làm ta xem đau cả đầu."
Quý Bố nghiêm túc giảng giải:" Hắn muốn đem toàn bộ tội danh gây chiến gán lên người đại vương, mục đích sứ giả lần này tới không phải là vì nghị hòa, mà là vì đại vương ... Đại vương thu nhận người Nguyệt Thị, lại phái người ra tái ngoại cướp bóc ... Nghe nói trong biên cảnh Hung Nô, có Đinh Linh làm loạn, hắn hiện phái người nghị hòa với Đại Hán, mà là muốn làm hãm hại đại vương."
Lưu Trường trầm tư:" Muốn đổ hết tội cho ta để người khác thay hắn chỉ trích?"
"Vâng, hắn muốn đem nguyên nhân hai nước đại chiến lần trước gán cho đại vương, tuy lần trước chúng ta đại thắng, nhưng cái giá không nhỏ, nhiều huyện bị phá hủy ..."
"So với chiến thắng thì có là gì chứ?"
"Chỉ sợ quần thần không nghĩ thế, trước nay quần thân luôn có ý kiến với đại vương, giờ Mạo Đốn cho họ một lý do đường hoàng. Hắn muốn lấy trong nước trói buộc đại vương, để đại vương không thể đối phó với Hung Nô."
Lưu Trường chợt cười lớn:" Ha ha ha, trói buộc quả nhân à? Người đâu, lấy bút, ta muốn viết thư trả lời Mạo Đốn."
Quý Bố tái mặt:" Đại vương, không được đâu, phải xem ý bệ hạ trước, đợi sứ giả đi hẵng ..."
"Sợ gì, lấy bút tới đây, ta chưa bao giờ sợ người khác nói gì về mình, thích nói gì thì nói, đâu có dám nói trước mặt ta, lấy bút."
Quý Bố chỉ đành đi lấy bút, lắc đầu nhìn Lưu Trường viết thư, văn bút đại vương không tốt, lát nữa ông ta phải trâu chuốt giúp, nhắc:" Đại vương, tuy Mạo Đốn vô lễ, nhưng đại vương không thể viết quá ..."
"Ta hiểu mà."
Quý Bố nhìn Đường vương viết thư thoăn thoắt.
"Con mẹ nhà ngươi, Đường vương gửi tới con chó già lộn giống, mẹ ngươi khỏe chứ? Nãi công nhất định chơi ngươi ..."
Quý Bố chỉ đọc một đoạn lá thư mà muốn xỉu, lòng đầy tuyệt vọng.
............ .............
Trong Tuyên Thất Điện, Lưu Doanh đang cùng quần thần bàn bạc việc này.
"Chuyện tốt, chắc chắn là chuyện tốt, nay Đại Hán đang cần thời gian phát triển, có thể chung sống hòa bình với Hung Nô, không hại gì với Đại Hán."
Thúc Tôn Thông lên tiếng trước tiên, ông ta không thuộc phe nghị hòa, nhưng ông ta thấy, lúc này nghị hòa là chính xác nhất. Không ít đại thần nghĩ thế, Đại Hán đánh Hung Nô là vì phản kích mà thôi, Đại Hán chẳng lẽ còn tham đất đai hoang vu của Hung Nô à? Đánh chẳng ích lợi gì, chẳng bằng không đánh.
Tướng lĩnh cúi đầu, không ai lên tiếng.
Lưu Doanh nhìn Chu Bột, Chu Bột trầm tư chốc lát rồi nói:" Nên gặp sứ giả trước rồi mới quyết định."
Lưu Doanh gật đầu, hạ lệnh cho sứ giả Hung Nô vào. Sứ giả chính là người tới lần trước, hắn rất cung kính bái kiến Lưu Doanh, thái độ này hoàn toàn khác lần trước. Lần trước hắn tới, vô cùng vô lễ, không thi lễ, ngẩng cao đầu nhìn Lưu Doanh, làm các đại thần vô cùng phẫn nộ.
Thấy dáng vẻ này của hắn, Thúc Tôn Thông hỏi:" Sứ giả trước kiêu ngạo sau cung kính là vì sao?"
Sứ giả hùng hồn đáp:" Lần trước ta tới là vì nghị hòa, chẳng qua là vì không hiểu nghi lễ Hán triều, khiến chư công hiểu lầm, hai bên vì thế mà khai chiến. Lần này trước khi tới, đại thiền vu lệnh ta học tập nghi lễ Đại Hán, dặn dò nhiều lần, không được vô lễ với chư công."
Nghe câu này sắc mặt mọi người khá hơn.
Sứ giả lại nói:" Ta tới để nghị hòa, Đại Hán và Hung Nô là nước huynh đệ, đại thiền vu ngưỡng mộ Đại Hán bệ hạ, nhiều lần muốn tới gặp, nhưng quốc sự bận rộn, đành để ta tới bái kiến."
"Đại thiền vu chưa từng có suy nghĩ đối đầu với Đại Hán, trước đó viết thư là muốn kết bạn với bệ hạ, nhưng Đại Hán hiểu sai ý trong đó, Đường vương càng viết thư xỉ nhục chủ ta, bới thế khai chiến. Sau cuộc chiến, chủ ta hối hận, nên phái ta tới."
"Hung Nô ta chưa từng có ý đối nghịch với Đại Hán, trước đó kẻ cướp bóc Đại Hán, chủ ta toàn lực truy bắt, Đại Hán vì sao lại xỉ nhục chủ ta? Đường vương lại càng phái người cướp giết con dân Hung Nô, đốt cháy đồng ruộng. Hung Nô tác chiến với Nguyệt Thị, vốn không liên quan tới Đại Hán."
"Nhưng Đường vương câu kết với Nguyệt Thị, đưa bọn chúng lương thực vũ khí, thu nhận người của bọn chúng làm kỵ binh giết con dân ta."
"Chủ ta biết Đường vương còn nhỏ, không so đó với nó, chủ ta khoan dung độ lượng, thích lòng hiếu thảo của Đường vương. Chủ ta có một nữ nhi, tuổi chạc Đường vương, vì thế muốn đưa nữ nhi tới nước Đường, thành thân với Đường vương, từ đó hai nước có tình thân, không phân chia nữa. Tu dưỡng binh sĩ, chăm nuôi ngựa, trừ bỏ chuyện không vui trước kia, khôi phục điều ước cũ, khiến biên cương an bình, thuận theo xưa nay người Hán và Hung Nô có quan hệ tốt."
"Để thiếu niên có thể trưởng thành, người già sống bình an, đời đời hòa bình an lạc."
"Có điều bệ hạ phải để Đường vương giải tán người Nguyệt Thị trong nước, không tham gia chiến sự giữa Nguyệt Thị và Hung Nô, đồng thời ước thúc Đường vương không được tới cướp bóc Hung Nô nữa." Sứ giả nói xong vái một cái, hết sức kính cẩn:
Một đám đại thần trên triều nhốn nháo, đại đa số vui mừng, bọn họ vốn muốn hòa với Hung Nô, còn muốn đem Lỗ Nguyên công chúa gả cho Hung Nô, nay ngược lại, là Hung Nô đề xuất nghị hòa, còn gả công chúa tới, còn gì tốt hơn?
Lưu Doanh cũng bị không khí trong triều cảm nhiễm, vui vẻ kích động đứng dậy:" Được nếu như có thể cùng Hung Nô hòa bình, trẫm ..."
Trước khi Lưu Doanh kịp nói ra, Trần Bình trực tiếp cắt lời:" Bệ hạ, chuyện này cần thương lượng với quần thần."
Lưu Doanh hơi bất ngờ, Trần hầu như có ý khác, nhưng nghĩ chuyện lớn như thế đúng là nên bàn bạc kỹ, nên tiễn sứ giả Hung Nô đi trước, Lưu Doanh nghi hoặc hỏi:" Trần hầu vì sao không chịu, đình chiến nghị hòa, đối với hai nước mà nói đều là chuyện tốt."
Trần Bình trầm mặc nhìn Tào Tham, chắc chắn người nhìn ra không chỉ có mình.