Chương 218: Muốn hại Đường vương sao?
Mạo Đốn rõ ràng phái sứ giả tới không phải để nghị hòa, mà là để có thể an tâm đối phó với Nguyệt Thị và Đinh Linh, thuận tiện giải quyết vấn đề nước Đường. Nay Hung Nô tác chiến hai mặt, không rảnh đối phó với Đại Hán, mà nước Đường liên tục quấy phá Hung Nô, trở thành rắc rối khó chịu.
Vấn đề lớn nhất gây khó cho Mạo Đốn nhất chính là người Hung Nô quá ít. Nay Mạo Đốn chỉ huy mấy trăm vạn mục dân, nhưng trong đó chỉ có mấy chục vạn Hung Nô. Lãnh thổ Hung Nô vô cùng lớn, còn rộng hơn Đại Hán, để khống chế các bộ tộc khác, Mạo Đốn phải chia người Hung Nô ra khắp nơi.
Mấy chục vạn người Hung Nô chia ra lãnh thổ lớn như vậy, mỗi nơi người Hung Nô không nhiều, ở vị trí thế lực Hung Nô tiếp giáp với nước Đường, nguyên là của Đông Hồ và Lâm Hồ, bộ lạc Hung Nô trông coi chỉ có hơn một vạn.
Nước Đường thi thoảng lại xuất kích, giết người Hung Nô, thậm chí còn lấy vải vóc, lương thực mua đầu người Hung Nô từ người Lâm Hồ, Đông Hồ bị chinh phục.
Điều này làm cho nội bộ Hung Nô hỗn loạn, quan hệ giữa người Hung Nô và người Hồ đương địa ngày một ác liệt, thường xuyên xảy ra chuyện người Hồ cắt đầu chủ nhân Hung Nô chạy tới nước Đường.
Nước Đường thì ai tới cũng nhận, không hề bức hại người Hồ, chỉ cần tới quy thuận Đại Đường là thành bách tính Đại Đường, phân bố ở Thượng Quận và Vân Trung, thích chăn thả thì chăn thả, thích trồng trọt thì trồng trọt, đều được Đại Đường bảo hộ.
Người Hung Nô vốn không nhiều sao chịu được Đại Đường cắt xẻo như thế?
Ngoài ra còn vấn đề các bộ lạc như Nguyệt Thị, từ khi Đại Đường ra sức chi viện Nguyệt Thị, cung cấp vũ khí, tiếp nhận người già yếu, sức chiến đấu của Nguyệt Thị tăng lên rất nhiều. Hung Nô muốn gặm được Nguyệt Thị cũng phải gãy răng, quan trọng nhất là, Nguyệt Thị đang chỉ đường cho các bộ lạc khác trên thảo nguyên.
Hung Nô bắt nạt chúng ta thì chúng ta chạy tới Đại Đường.
Bởi thế các bộ lạc xung quanh thậm chí bên trong Hung Nô đều lén lút phái người tới liên hệ với nước Đường, thiết lập quan hệ trước để chuẩn bị sẵn đường lui.
Điều này làm Mạo Đốn vô cùng đau đầu, hắn bất đắc dĩ phải thay đổi tác phong cứng rắn bình thường, áp dụng chính sách mềm dẻo, vỗ về bộ lạc trong nước. Nếu các bộ lạc này mà chạy hết, thì vị thiên tử thảo nguyên thành đồ trang trí.
Trần Bình nhìn một cái là thấu tính toán của Mạo Đốn, nhưng ông ta không nói.
Mạo Đốn lấy lễ ra đối đãi, yêu cầu hòa bình, Trần Bình biết, nếu mình nhảy ra mắng mỏ Hung Nô, phản đối nghị hòa, sẽ thành đối tượng thảo phạt của quần thần ... Kế sách của Mạo Đốn chẳng qua biến nước Đường thành kẻ gây chiến, để bị quần thần thảo phạt. Sau này Mạo Đốn có khai chiến cũng có thể lấy danh Đường vương vô lễ, phá hỏng danh dự của Đường vương.
Khi cả nước khát vọng thái bình, ai phản đối sẽ là công địch thiên hạ.
Trần Bình nhìn Tào Tham trước rồi nói với Lưu Doanh:" Thần chỉ thấy Hung Nô chưa chắc đã thật lòng nghị hòa, nên muốn nghe ý kiến của mọi người."
Lưu Doanh biết Trần Bình không tỏ thái độ rõ ràng, trực tiếp hỏi:" Tào tướng thấy sao?"
Tào Tham lạnh lùng nói:" Đây là gian kế của thiền vu Hung Nô muốn chia rẽ quan hệ Đường vương và quần thần, thuận tiện làm suy yếu nước Đường, làm hỏng danh dự Đường vương ... Đợi hắn bình định loạn trong nước sẽ ra tay với Đại Hán."
Trần Bình nhắm mắt không nói nữa, Tào Tham nói hết rồi, Lưu Doanh bấy giờ mới sực tỉnh, đúng thế, nếu trẫm đồng ý với điều kiện nghị hòa, há chẳng phải mọi tội lỗi sẽ do Trường đệ của trẫm gánh à?
Không đợi Lưu Doanh kịp nghĩ nhiều hơn, Thúc Tôn Thông đứng dậy phản bác ngay:" Cho dù là gian kế của Hung Nô cũng có lợi cho Đại Hán, Đại Hán đang bộn bề gây dựng lại, chỉ cần khôi phục quốc lực, mười năm sau, không, năm năm thái bình thôi, Đại Hán sẽ có đủ lương thực, vũ khí, chiến mã, không phải sợ Hung Nô nữa."
"Đúng!" Lưu Kính phụ họa:" Đại Hán hiện nay một thiếu lương thực, hai thiếu chiến mã, trận chiến trước đó chúng ta giành được lượng lớn chiến mã, năm năm đủ để chúng ta bồi dưỡng ra đội ngũ kỵ binh không sợ Hung Nô, tới khi đó thế công thủ ắt thay đổi."
Sau Lưu Kính liền có mấy vị đại thần, đứng dậy ủng hộ nghị hòa với Hung Nô, bọn họ đều nói giống nhau, đều vì Đại Hán yên ổn phát triển, sau năm năm, dù Đại Hán không thể chủ động thảo phạt Hung Nô, Hung Nô cũng không dám tùy ý tới xâm phạm nữa, nên đồng ý nghị hòa.
Phàn Khoái vừa bước lên, Triệu Nghiêu đã chụp cho tội lớn lên đầu:" Vũ Dương hầu sẽ không vì có tước vị mà bỏ mặc bách tính chứ?"
Võ tướng sao đấu khẩu lại quan văn, Phàn Khoái á khẩu, Triệu Nghiêu lại nói:" Nay Đại Hán có thánh quân, nhưng trai tráng rất ít, đất canh hoang vu, kho lương không có tích trữ, một khi gặp thiên tai, chúng ta sẽ chịu chết. Nếu nghị hòa với Hung Nô, giảm bớt phái bách tính tới biên quan thủ biên, giảm thiểu chi viện lương thực cho biên cảnh, toàn lực phát triển trong nước ...."
Bách tính Đại Hán thường phải đi biên quan phục dịch, lương thực tướng sĩ biên quan cũng là trong nước phái đi từng bao một, lại tiêu hao trên đường, tốn kém vô cùng, mỗi năm tiền giành cho quân bị nhiều hơn nội chính.
Đám võ tướng đều nói không thành lời, trong điện nhanh chóng bị phái nghị hòa chiếm ưu thế, triều đường ngả hẳn về một phía.
"Đủ rồi!" Lưu Doanh đột nhiên lên tiếng mắng:" Chư công chỉ nói chuyện nghị hòa, nhưng không nhắc tới Đường vương, có phải muốn hại riêng Đường vương để an thiên hạ?"
"Bệ hạ, bọn thần không dám!" Quần thần vội vàng quỳ bái:
Thúc Tôn Thông đường hoàng nói:" Chuyện này sẽ không ảnh hưởng tới nước Đường, càng không liên lụy tới Đường vương."
"Sao ngươi dám lừa trẫm?" Lưu Doanh đứng dậy, nãy giờ hai bên cãi nhau hắn đã đủ thời gian nghĩ kỹ chuyện này:" Nước Đường không dễ có được thế cục hôm nay, nếu trẫm bảo Đường vương đoạn tuyệt quan hệ với Nguyệt Thị, giải tán người Hồ trong nước, chẳng phải là sẽ làm suy yếu nước Đường sao? Chẳng phải làm mất chữ tín của Đường vương sao? Tới khi đó Hung Nô tấn công, các ngươi sẽ ngăn cản à?"
" Mạo Đốn muốn đem tội gây chiến đổ cho Trường ... Đường vương! Nếu trẫm đồng ý, thiên hạ sẽ nhìn Đường vương ra sao? Chúng ta vì sao tác chiến, không phải vì Hung Nô cướp bóc bách tính đại Hán sao, không phải vì Mạo Đốn vũ nhục quốc mẫu sao?"
"Nay Hung Nô dùng lời lẽ gian xảo, muốn gán tội cho ấu đệ của trẫm? Trẫm quyết không chịu."
"Mạo Đốn muốn nghị hòa, vậy trước tiên xin lỗi mẫu thân trẫm, thừa nhận hành vi cướp bóc trước! Chiến tranh do ai gây ra, người đó rõ nhất!"
Lưu Doanh tức giận tới mặt đỏ bừng, mắng mỏ quần thần.
Quần thần cúi đầu, không nói gì.
Thúc Tôn Thông gượng gạo lên tiếng:" Bệ hạ ..."
"Trẫm không nghe, trẫm không nghị hòa."
Lưu Doanh bỏ lại một câu rồi đùng đùng bỏ đi, để lại đàm đại thần đưa mặt nhìn nhau, quần thần đâu phải không hiểu mưu đồ của Mạo Đốn, nhưng cách nhìn của họ hoàn toàn trái ngược Lưu Doanh. Vừa nghị hòa với Hung Nô lại làm suy yếu nước Đường, trấn áp khí thế Đường vương, Mạo Đốn đưa cho họ một gian kế công khai không chối từ được.
Triệu Nghiêu tới bên cạnh Thúc Tôn Thông:" Bệ hạ rất sủng ái Đường vương, thế nhưng chuyện này trăm lợi mà không hại gì ... Ta muốn khuyên, nhưng phía thái hậu ..."
Thúc Tôn Thông ngửa mặt thở dài, hồi lâu cắn răng nói:" Ta đi khuyên thái hậu!"
Triệu Nghiêu sửng sốt nhìn vị trọng thần có tiếng tiểu nhân này, ông ta lấy đâu ra gan đó?