Chương 219: Yêu con hay yêu thiên hạ?
Lưu Doanh rời Tuyên Thất Điện, về thẳng cung Cam Tuyền, nhìn Tào hoàng hậu đang dỗ con, sắc mặt hắn đỡ hơn, nhận lấy nhi tử, cười ha hả. Tào hoàng hậu nhìn ra tâm tình thiên tử không tốt, nàng tò mò hỏi:" Đường vương lại làm chuyện gì sao?"
"Không phải Đường vương, mà là Hung Nô."
Lưu Doanh liền đem chuyện trong triều kể ra, nhắc tới là hắn căm hận:" Trẫm thiếu chút nữa bị Mạo Đốn lừa, nếu không có Trần hầu lên tiếng, Tào tướng chỉ ra thì trẫm đã phạm sai lầm lớn! Mạo Đốn ác độc, dám mưu hại Trường đệ."
Tào hoàng hậu cảm khái:" Bệ hạ thật yêu thương Đường vương!"
Lưu Doanh nghiêm mặt: "Trẫm cũng yêu thương muôn dân thiên hạ, trẫm tuyệt đối không vì thành đại sự mà hi sinh người khác, dù là Hung Nô không phải muốn mưu hại Trường đệ, mà mưu hại bất kỳ con dân nào của trẫm, trẫm cũng không cho."
"Trẫm là thiên tử thì phải bảo vệ con dân của trẫm, nếu Hung Nô muốn nhân đó mà tấn công Đại Hán, trẫm tự mình lên sa trường, dù có chiến tử, cũng không làm chuyện hại người."
Tào hoàng hậu lắc đầu, khẽ nói:" Bệ hạ tâm thiện, chỉ e quần thần không từ bỏ."
"Phải rồi hoàng hậu, trẫm có ý này." Lưu Doanh hơi chần chừ:" Hoàng hậu, ấu đệ của trẫm Kiến, từ nhỏ không có mẹ đẻ, lẻ loi một mình, trước nay do cung nữ chiếu cố ... Chuyện này trẫm nghĩ từ lâu, trẫm muốn ..."
Thấy Lưu Doanh ấp úng, Tào hoàng hậu cười:" Bệ hạ muốn đón đệ ấy tới, để thiếp làm mẹ nuôi đệ ấy, lớn lên cùng Tường à?"
"Ừ, chỉ là nàng đã rất vất vả rồi ... Nhưng đệ đệ của ta rất ngoan, không làm nàng giận."
Tào hoàng hậu cố làm vẻ nghiêm túc:" Không được, bệ hạ quanh năm bận quốc sự, thiếp chiếu cố một đứa bé đã rất mệt, sao còn sức chiếu cố đứa nữa?"
Lưu Doanh không biết nói sao.
Tào hoàng hậu bấy giờ mới phì cười:" Bệ hạ ngẩn ra làm gì, mau đi đón Kiến tới đi."
"Tốt, tốt quá!" Lưu Doanh mừng rỡ nắm lấy tay hoàng hậu:" Khổ cho nàng rồi, trẫm sẽ bù đắp."
"Bệ hạ đừng nói thế nữa, thiếp là thê tử của bệ hạ, bất kể bệ hạ muốn làm gì, thiếp cũng sẽ ủng hộ bệ hạ, mãi mãi là thế."
Lưu Doanh nhìn hiền thê, ánh mắt đầy ôn nhu, không áp chế được yêu thương trong lòng, ghé mặt tới ...
"Oe ~~~"
Tường đột nhiên khóc to, Lưu Doanh đành đứng lên, mắng:" Thằng nhãi này, giống ai không giống, lại giống trọng phụ con."
............. ................
Lúc này Thúc Tôn Thông ngồi trước mặt đám đệ tử, giảng bài.
"Mạnh Tử nói: Nhân hữu bất vi dã, nhi hậu khả dĩ hữu vi. Chúng ta thường làm rất nhiều việc không cần làm, không nên làm, những việc với tầm mắt hạn hẹp. Thậm chí còn làm những việc tổn hại thiên lý, thất đức bất nhân, vậy thì sao có thể bước trên con đường chính đạo? Chí ít chúng ta cũng sẽ không còn thời gian, tinh lực để làm những việc lớn hay gánh vác đại sự."
"Đây không chỉ là vấn đề về phẩm cách đạo đức, mà là vấn đề phân biệt giữa người tốt và người xấu, cũng là trí thông minh, trí huệ mang tính căn bản. Những người tài năng thì rất giỏi bỏ bớt những việc không cần làm. Người mà việc gì cũng làm rất chăm chỉ, không phân lớn nhỏ, thì không thể có thành tích lớn lao."
"Đôi khi vài việc quá giới hạn nhưng không thể không làm, làm là vì có chuyện quan trọng hơn phải làm, đôi khi việc không nên làm cũng phải làm, làm là vì hợp với ý nghĩ của chúng ta ... Đại nhân giả, ngôn bất tất tín, hành bất tất quả, duy nghĩa sở tại, người làm việc lớn, không cần phải giữ lời, thời thế thay đổi, bỏ chữ tín nhỏ mà giữ lấy nghĩa lớn, mới là đại trượng phu."
Thúc Tôn Thông giảng xong bài, chậm rãi đứng dậy:" Nay ta có việc như thế phải làm ... Nếu vì thế mà mang tội, các ngươi không nên oán hận, vì đây là việc ta muốn làm. Các ngươi yên tâm đọc sách, khôi phục học thuyết Nho gia, đi các nơi lập trường học, chiêu mộ đệ tử. Hãy nhớ, hữu giáo vô loại, đừng quá hà khắc với học sinh, đừng thu quá nhiều tiền, đừng che giấu học thức, đừng công kích học phái Nho gia khác."
Nghe những lời này của Thúc Tôn Thông, đám đệ tử kinh hãi định hỏi, Thúc Tôn Thông cản lại:" Sao còn chưa đi ôn tập lời ta vừa giảng."
Cả đám cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Thúc Tôn Thông không cáo biệt người nhà, trực tiếp lệnh đệ tử đánh xe, tới thẳng hoàng cung.
Không lâu sau, ông ta ngồi trước mặt Lữ hậu.
"Thái hậu, thần không có tài năng gì cả, nhưng được ngồi ở vị trí tam công, thần biết, đó là nhờ lời Đường vương, vì thế thần vô cùng kính trọng Đường vương, luôn nghĩ cách báo đáp ân tình này.
Lữ hậu mặt lạnh tanh, trong triều xảy ra chuyện gì, bà đều biết, tất nhiên cũng biết mục đích Thúc Tôn Thông tới tìm mình, mắng:" Ngươi báo đáp ân tình nó thế à? Chuyện thiên hạ đổ hết lên đầu đứa bé mười một tuổi sao?"
Thúc Tôn Thông vội nói:" Xin thái hậu minh xét, không phải như thế."
"Con ta chưa hôn thú, chẳng lẽ lấy nữ nhân Hung Nô làm chính thất, làm gì có chuyện như thế?" Lữ hậu cần giận hơn Lưu Doanh:" Còn có kẻ nào hiến lời này, xử tử."
Thúc Tôn Thông sợ tới chân run bần bật, ông ta vẫn lấy dũng khí nói:" Thái hậu, đệ tử Nho gia rất được nước Đường trọng dụng, thần và Đường vương không có ân oán gì? Trước kia Mạo Đốn viết thư vũ nhục thái hậu, thái hậu vẫn không muốn đánh là vì sao?"
Lữ hậu không đáp.
Thúc Tôn Thông lại nói:" Đó thái hậu coi trọng thiên hạ hơn coi trọng danh dự bản thân. Nay chẳng phải cũng tương tự, Đại Hán có thánh quân, có hiền thần, muôn người đồng lòng, cái thiếu chỉ là thời gian phát triển ... Chỉ cần mười năm yên ổn, Đại Hán không sợ ngoại địch, Hung Nô không dám tùy ý khinh nhục."
"Thái hậu yêu con mình hơn, hay yêu thiên hạ hơn?"
"Thần sở dĩ dám tới tìm thái hậu không phải thần sợ chết, con người thần rất nhát gan, bình sinh sợ chết nhất. Thần tới tìm thái hậu vì biết thái hậu sẽ không giết thần ... Thái hậu là quốc mẫu, tuy yêu ấu tử, nhưng càng yêu thiên hạ ... Chuyện này tuy ảnh hưởng tới danh dự Đường vương, nhưng không hại tới tính mạng, thái hậu trước nguyện nhận vũ nhục chứ không đánh, nay vì ấu tử lại muốn cứng rắn ư?"
Lữ hậu không trả lời.
Thúc Tôn Thông càng nói càng toát mồ hôi:" Mọi người đều biết chiến sự không phải do Đường vương mà ra, người thiên hạ sẽ không trách Đường vương, hậu nhân cũng nhất định sẽ hiểu Đường vương vì thiên hạ mà bỏ danh dự của mình, từ đó càng được tôn kính, xin thái hậu cân nhắc kỹ càng."
Lữ hậu do dự chốc lát đứng dậy:" Hung Nô bản tính tàn bạo, bọn chúng sẽ sớm xé bỏ hiệp ước ra tay."
"Cho dù là thế, người thiên hạ cũng biết Đại Hán ta không muốn chủ động tác chiến với Hung Nô, nếu Hung Nô còn tới, thiên hạ sẽ vô cùng phẫn nộ, cũng hiểu sai ở bên nào, sẽ vị bệ hạ mà tử chiến."
Lữ hậu trầm tư.
"Thái hậu, xin hãy hạ lệnh, thuyết phục bệ hạ đồng ý hòa hiếu, Đại Hán cùng hòa bình ..."
Đúng lúc này đột nhiên Lưu Trường xông vào trong điện, phủi tuyết trên người, chửi mắng:" Cái thời tiết này, đúng là ... Úi, Thúc Tôn Thông à, sao ông tới Tiêu Phòng Điện thế?"
Nói rồi thoải mái ngồi bên cạnh nhìn bọn họ làm Thúc Tôn Thông hết sức thiếu tự nhiên.
Lữ hậu nói:" Là vì chuyện nghị hòa, Hung Nô muốn nghị hòa, gả nữ nhi cho con."
"Ha ha ha, chuyện đó ạ, không sao, a mẫu đồng ý đi, đồng ý xong con vẫn liên hệ với Nguyệt Thị, vẫn chém đầu chó Hung Nô, còn được một thê tử, lãi to." Lưu Trường cười lớn:
Thúc Tôn Thông lảo đảo, vị này, vị này, thực sự hết lời để nói rồi.
Lữ hậu giải thích:" Chỉ là Mạo Đốn cho rằng chiến sự tại con, nếu con cứ làm thế, chỉ sợ người thiên hạ đều trách tội con."
"Kệ họ, bách tính nước Đường mong có đánh nhau để được thăng tước."
"Thiên hạ không chỉ có bách tính nước Đường."
"Hả, a mẫu nói mấy nước Triệu gì đó hả, ha ha ha, bọn họ trách tội thì sao, ai dám lắm mồm, con cho chúng biết thế nào gọi là chế độ quân công."
Lữ hậu lắc đầu: "Ta nói tới người trên triều đường."
Lưu Trường càng khinh:" Thần tử trên triều ư? Trừ Chu Bột, Phàn Khoái, Trần Bình, Quán Anh, Hạ Hầu Anh và Tào tặc ... Còn lại đều là phường giá áo túi cơm, quả nhân không để vào mắt."
"Con không lo tới danh dự chút nào à?"
"Thứ đó đổi được mấy thớt chiến mã?"
........ ..........
Bình: Về chuyện nghị hòa Hung Nô và Đại Hán, suốt tầm 50 -70 năm sau, hai nước nghị hòa, số quà Đại Hán phải cống nạp cho Hung Nô liên tục tăng, khoảng 9 lần đàm phán tăng điều kiện. Bên Hán phải cống nạp nhiều, nhất là gả nhiều công chúa cho Hung Nô, khi bên Hung Nô cứ hứng lên là đánh, đánh mạnh, mỗi lần đánh là nhà Hán lại tặng một đống để Hung Nô lui. Nghị hòa như trò hề vậy.
Nhưng nhìn xa hơn, sau hai đời Văn Cảnh, triều Hán tích lũy, đến Hán Vũ Đế thì binh hùng tướng mạnh, Hoắc Khứ Bệnh, Vệ Thanh đánh cho Hung Nô tan nát, chạy một mạch tới Trung Đông không dám quay lại nhìn, cả mấy trăm năm sau không còn họa thảo nguyên.
Sau này TQ mạnh thì coi nghị hòa khi đó là sỉ nhục, nhưng không nghị hòa liệu có mấy trăm năm yên ổn như thế?