Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 223: Làm sao đánh Nam Việt?

Chương 223: Làm sao đánh Nam Việt?

Tiếp đó Lưu Trường mang theo Lý Tả Xa chuyển nhà, Lý Tả Xa không muốn rời nhà, vậy nhưng Đường vương cứ cầu khẩn mãi, Lý Tả Xa không sao cưỡng lại được, bị nó kéo tới Đường vương phủ. Vừa vào phủ, Lý Tả Xa thấy một đám người đội tuyết vận chuyển gì đó, ông ta tò mò đi theo, phát hiện bọn họ đang làm đủ các loại máy móc, trong đó có một cái cày thu hút ông ta."

"Đây là cái cày à, tốt quá!"

Nghe ông ta kêu lên, Trần Đào ở bên hỏi:" Tiên sinh hiểu máy móc sao?"

"Ta không hiểu máy móc, nhưng ta biết canh tác."

"Ồ, tiên sinh là Nông giả à?"

"Không, ta là lão nông."

Trần Đào tức giận kêu lên:" Đại vương bây giờ ngay cả một nông phu cũng không bỏ qua sao?"

Lý Tả Xa chợt hiểu:" Vậy là ngươi cũng bị bắt tới đây hả?"

Lưu Trường thấy Lý Tả Xa nhanh chóng quen thuộc với đám tượng nhân, không khỏi cảm khái, nhanh chóng quen thuộc người khác thực ra cũng là bản lĩnh tất yếu để đánh trận. Chẳng phải mình cũng thế sao? Xem ra mình quả nhiên là có thiên phú thành danh tướng đương thế.

Kỳ thực người ta nhanh thân thiết là vì cũng bị "bắt cóc" nên sinh đồng bệnh tương lân thôi, Trần Đào gọi: "Lão trượng, giúp một tay."

"Được."

Thấy Lý Tả Xa đi tới muốn làm việc cùng đám Sở Mặc, Trương Bất Nghi cả kinh, định ngăn cản, Lưu Trường đã lên tiếng:" Không sao hết, trọng phụ muốn làm gì cứ kệ ông ấy, đừng ngăn cản."

An bài Lý Tả Xa xong thì trời đã dần tối, Lưu Trường quay về hoàng cung.

Nó còn chưa đi vào Tiêu Phòng Điện, liền nghe thấy a mẫu giận dữ.

"Sao ngươi có thể nhịn được?"

Lưu Trường đi nhanh hơn, tò mò nhìn vào trong điện, thấy Lưu Doanh đang cúi đầu, Lữ hậu thì tức giận mắng mỏ. Nhìn thấy cảnh này, Lưu Trưởng rón chân đi vào phòng, đi được nửa chừng Lữ hậu như mọc mắt sau lưng, quát:" Thằng nhãi này, đi đâu mà về muộn thế, không đứa nào làm ta yên tâm."

"A mẫu, đại ca làm người giận, sao mắng cả cho con." Lưu Trường ủy khuất nói, nhưng vì chữ hiếu, nó vẫn ngoan ngoãn quỳ trước mặt Lữ hậu:

"Doanh! Ngươi nghe thấy chưa, ngày mai ra lệnh." Lữ hậu nói lớn:

Lưu Doanh chỉ cúi đầu không đáp.

Lưu Trường rốt cuộc không nhịn được, hỏi:" A mẫu, có chuyện gì thế?"

"Không liên quan tới con ... Doanh, nếu ngươi không có chút khí phách, ngươi còn làm thiên tử gì nữa." Lữ hậu lại mắng vài câu, giận đùng đùng đi vào trong phòng:

Lưu Trường bấy giờ mới hỏi:" Chuyện gì mà a mẫu tức giận thế?"

"Nam Việt vương Triều Đà, từ khi a phụ giá băng, ông ta không tới triều cống nữa, năm nay càng ban lệnh lập chế trong nước, có ý vượt giới hạn, a mẫu tức giận, muốn hạ lệnh các nước xung quanh Nam Việt không được bán đồ sắt cùng vật phẩm khác cho nước Nam Việt."

"Á Triệu Đà à? Lại là người nước Triệu, đệ phát hiện ra, người nước Triệu không có ai tốt."

Lưu Doanh nhìn Lưu Trường, nói có thâm ý:" Triệu Đà là người Chân Định, nước Triệu ..."

"À ... Ồ, ừm ..." Lưu Trường suýt cắn phải lưỡi, cái địa danh này hiện rất mẫn cảm với nó, nó đánh trống lảng:" Vậy vì sao huynh không chịu?"

"Trường đệ, a phụ trước khi giá băng từng nói với ta về nước Nam Việt, người nói, đừng bức bách nước Nam Việt, nếu Nam Việt vô lễ, có thể phái sứ giả tới khuyên, không được xích mích, càng không được khơi lên chiến tranh. Nay Đại Hán ngoài có Hung Nô nếu còn xung đột với Nam Việt ... Ài." Lưu Doanh lắc đầu thở dài:

"A phụ vì sao không cho, chẳng lẽ Triệu Đà lợi hại như thế, ngay cả a phụ cũng sợ?"

"Không phải sợ, a phụ không muốn lỗ mãng xuất binh, trẫm cũng không muốn làm theo lệnh a mẫu, a phụ không nói sai đâu."

"Cái cớ thôi, a phụ sợ đấy." Lưu Trường ngẫm nghĩ một lúc hỏi:" Huynh trưởng, có phải hai năm rồi ông ta chưa phái sứ giả tới Trường An."

"Đúng."

"Thế thì tốt, đệ có cách, khiến ông ta ngoan ngoãn phái sứ giả tới Trường An như trước."

"Hả? Đệ có kế gì?" Lưu Doanh vui mừng hỏi:

"Viết một lá thư, đảm bảo Triệu Đà không dám vô lễ nữa."

Lưu Doanh biến sắc mặt, cuống lên:" Trường đệ, đệ đừng viết thư nữa ... Thôi, trẫm nghe a mẫu, hạ cấm lệnh với Nam Việt ..."

Lưu Trường kéo hắn lại:" Huynh trưởng, huynh có ý gì thế hả?"

"Trường đệ, đệ vào với a mẫu đi, trẫm còn có việc."

"Ái dà, không phải đệ viết thư, mà là người khác."

"Ai?"

……….

"Sư phụ ~~~"

Hôm sau Lưu Trường cười hì hì chạy vào phủ Hàn Tín.

Hàn Tín liếc nó một cái không nói.

"Sư phụ, đệ tử gặp Lý Tả Xa rồi, ha ha ha, đệ tử chuẩn bị để ông ấy làm thái úy nước Đường."

"Ừ." Hàn Tín chẳng hề kinh ngạc, như thể ông ta đã biết sẽ có kết quả như vậy:

"Sư phụ còn nhân tài nào khác để tiến cử không? Không cần lợi hại như Lý Tả Xa, bằng đám Phàn Khoái, Quán Anh là được."

"Không có."

"Thế giống Trần Bình, Tào Tham thì sao?"

"Càng không có."

"Ôi, tiếc quá." Lưu Trường lắc đầu cảm khái:" Đệ tử sinh không gặp thời, nếu sinh sớm ba mươi năm, những người này đều nghe đệ tử chỉ huy."

Nói tới đó lại cười nịnh:" Sư phụ, đệ tử muốn nhờ sư phụ viết một lá thư."

"Ồ, thư gì?"

"Cho Nam Việt vương Triệu Đà."

Hàn Tín lạnh lùng nói:" Ta không quen ông ta."

"Vậy sư phụ thấy xuất binh đánh Nam Việt có thắng được không?"

"Nam Việt nóng nực ẩm thấp, khắp nơi chướng khí, sĩ tốt Trung Nguyên tới đó sẽ sinh bệnh, căn bản không thể tác chiến. Trừ khi rút quân ở Ngô, Sở, Trường Sa ... Nhưng những sĩ tốt đó không được trang bị như Bắc quân, thiếu thốn binh khí. Triệu Đà dù có tệ thì dựa vào địa hình có lợi, muốn đánh bại Nam Việt rất khó."

"Đúng vậy, Nam Việt ba năm không phái sứ giả tới triều, a mẫu vô cùng tức giận, thậm chí muốn động binh với Nam Việt, bệ hạ không cho." Lưu Trường giải thích:

"Bởi thế đệ tử muốn sư phụ dọa ông ta, viết thư nói, lâu rồi chưa thấy sứ giả ông ta, muốn tự mình đi gặp ông ta, kiểu vậy. Bệ hạ sẽ thuận thế nói Nam Việt bất kính, chuẩn bị sai thái phó và sư phụ xuất chinh Nam Việt ... Tới khi đó sứ giả đem hai tin này về, đệ tử không tin Triệu Đà còn ngồi yên được."

Hàn Tín nhìn Lưu Trường như nhìn thằng ngốc, cười lạnh:" Ngươi coi Triệu Đà là thằng ngốc dễ gạt à, người có thể ngồi vững ở vị trí quốc chủ, có ai không phải loại trí kế đa đoan, làm sao có thể bị thằng nhóc như ngươi lừa gạt cho được"

Lưu Trường kinh ngạc:" Chẳng lẽ ông ta không sợ sư phụ."

"Sợ."

"Vậy vì sao ông ta không mắc bẫy?"

"Vì ông ta biết ta không có khả năng cầm quân."

"Nhưng ông ta hai năm chưa phái người tới Trường An, không biết tình hình Trường An."

Hàn Tín chẳng buồn trả lời.

Lưu Trường tức thì thấy chán nản:" Chẳng lẽ không cách nào trị được Nam Việt sao? Hôm qua đệ tử còn vỗ ngực thề với huynh trưởng, nhất định sẽ thành công, bây giờ phải làm sao?"

"Muốn đánh bại Nam Việt, thì phải làm cho các nước Sở, Ngô trở nên cường thịnh, để bọn họ thao luyện quân đội. Triệu Đà tuổi cao, Nam Việt không phải đất lành, ông ta chẳng thọ bao lâu nữa đâu, đợi ông ta chết, nhân lúc trong nước chấn động, toàn lực tấn công, đánh một trận là diệt được."

"Ồ, vậy bây giờ thì sao?"

"Nếu chỉ muốn Triệu Đà tiếp tục thần phục thì rất đơn giản, ngươi tới đây."

Hàn Tín nhỏ giọng nói với Lưu Trường kế của mình, Lưu Trường mở to mắt, gật đầu lia lịa.

............... .............

Triệu Đà lúc đó có tuổi rồi, nhưng mà đợi ông ta chết à? Nói cho các bác nghe nhé.

Triệu Đà sinh khoảng thời Tần Hiếu Văn Vương, rồi tới thời Tần Trang Tương Vương tức dị Nhân, làm tướng thời Tần Thủy Hoàng, qua thời Tần Nhị Thế.

Ông ta sống qua Hán Sở tranh hùng, sống tiếp 7 đời vua nhà Hán, tới thời Hán Vũ đế mới chết, ông ta chết rồi Hán Vũ đế mới dám đánh Nam Việt.

Bởi vậy nói muốn đợi Triệu Đà chết già thì ha ha ha …. Lưu Trường cũng già hết xí quách rồi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất