Chương 224: Huynh trưởng ngốc làm sao thay đổi đây?
"Huynh trưởng, sau khi đệ vất vả suy nghĩ, lại nghĩ ra diệu kế đối phó với Nam Việt! Thậm chí không cần phái sứ giả đi."
Khi Lưu Trường lần nữa xuất hiện trước mặt Lưu Doanh, trông nó hết sức tự tin, ngạo nghễ nói:" Nam Việt tiểu quốc, sao xứng để sư phụ đệ viết thư dọa dẫm? Nay Triệu Đà sở dĩ không vào triều kiến nữa, chẳng qua là thăm dò thái độ Đại Hán thôi, một khi phát hiện Đại Hán không đối phó được với mình, ắt sẽ xưng đế! Tiếp tục mở rộng xuống phía nam."
"Nay biện pháp tốt nhất chính là khiến Triệu Đà cảm thấy bị uy hiếp."
"Đại ca, huynh lệnh cho các nước Ngô Sở ở vùng phía nam xây tường cao, dựng kho lương, kho lương có lương không không quan trọng, quan trọng là phải nhiều. Xây nhiều giáo trường, bên trong không cần có quân, nhưng phải làm ra vẻ có đại quân sắp mang lương thực tới."
"Ngoài ra, lệnh Ngô Sở cho các huyện đó chiêu mộ sĩ tốt, tiến hành thao luyện, không cần thao luyện tốt, chỉ cần đệ Nam Việt biết Đại Hán đang luyện quân là được."
"Chỉ cần làm tốt những việc này, Nam Việt vương ắt phái sứ giả tới, phương nam ắt yên."
Lưu Doanh thốt lên:" Đúng là hổ con nhà ta."
Rồi hắn lại không đành lòng:" Trường đệ, chỉ là chuyện đệ nói cần các nước phương nam hao phí lương thực, liên tục thao luyện sẽ ảnh hưởng tới mùa màng, chỉ vì Nam Việt không phái sứ giả tới mà làm lớn như vậy, có lợi không?"
Lưu Trường trợn mắt:" Sao lại có thiên tử hồ đồ như huynh! Nay là Nam Việt, chúng ta mặc kệ, mai là các nước phương nam không phục, ngày kia là nước Kinh, ngày kìa là nước Triệu."
"Loại chuyện này chỉ cần có mầm mống là phải bóp chết, sao có thể dung túng, dù chỉ là triều cống cũng cần thiết, chúng ta không cần đồ triều cống, chúng ta cần đồ đại nhất thống."
Bị đệ đệ mắng, Lưu Doanh vỡ lẽ:" Được, trẫm đi làm ngay."
Lưu Trường ngán ngẩm, khi nó về Tiêu Phòng Điện, Lữ hậu đang đọc tấu biểu.
"Ài … A mẫu, rốt cuộc con hiểu vì sao đại ca lại làm người giận rồi, thật đấy, vừa rồi con thiếu chút nữa không nhịn được, đại ca con lúc tốt thì làm người ta hận không thể ôm lấy, lúc ngốc thì cả con cũng muốn đập một trận."
Lữ hậu đặt thẻ trúc xuống, thần sắc phức tạp:" Ta vốn cho rằng, hắn có con rồi sẽ trưởng thành, nay hắn thế này, một ngày ta không còn, con cũng tới đất phong thì phải làm sao?"
Lưu Trường ngồi xuống bên cạnh Lữ hậu kêu lên:" A mẫu không được nói lời không lành.
Lữ hậu lần nữa thở dài, Lưu Trường vẫn nhớ rất rõ, hai ba năm trước, tóc a mẫu vẫn đen nhánh, chỉ vài năm thôi đã bắt đầu xám đi, chỉ vì a phụ không còn sao? Không phải ... Vì đại ca không xử lý hết tấu biểu, a mẫu phải thức đêm đọc tiếp.
A mẫu làm thế không phải vì kiểm soát thiên tử, mà là sợ nhi tử ngốc đưa ra quyết định sai lầm.
"Thực ra huynh trưởng cũng có tiến bộ, a mẫu xem trước kia huynh ấy không dám phản bác người, bay giờ lại dám chống lệnh. Chỉ là tốc độ trưởng thành hơi chậm, có điều a mẫu đừng lo, đại tẩu con thông minh lắm, có chuyện gì, tẩu ấy sẽ giúp đại ca."
Lữ hậu đưa một tấu biểu trong tay cho Lưu Trường:" Con xem cái này đi."
Lưu Trường tò mò nhận lấy xem, đây là tấu biểu tới từ quận Hà Nội, nội dung đại khái là khóc lóc kêu than Hà Nội nghèo khó, xin thiên tử cho Hà Nội có quyền đúc tiền.
Một ngày trước Tào Tham dâng tấu nói tình hình giờ đã khác lúc trước, có thể cấm các nơi tự đúc tiền, đồng thời gọi tiền tự đúc là tiền giả, định ra quy cách đúc tiền nghiêm ngặt, lệnh chư hầu các nước phải theo. Thời Tần thống nhất tiền tệ, nhưng Hán Sơ tiền tệ lại hỗn loạn, vì Đại Hán mới đầu vì khôi phục quốc lực nên cho các nơi tụ đúc tiền, nay thiên hạ dần ổn định, tiền tệ cũng phải ổn định.
Vậy mà quận thủ Hà Nội muốn cho Hà Nội tiếp tục đúc tiền, cho cá đại hộ tiếp tục đúc tiền, đầu bị lừa đá rồi.
Mà nhìn phê của Lưu Doanh, Lưu Trường ù tai hoa mắt, suýt nữa thì chửi ầm lên.
Lưu Doanh đồng ý, ôi, đại ca ơi là đại ca.
"Tên quận thủ Hà Nội này, con mẹ n ..." Lưu Trường suýt nói bậy, vội phanh gấp:" Người này không thể tiếp tục làm quận thủ nữa."
Lữ hậu bình đạm nói:" Giờ chắc hắn chết bệnh rồi."
"Ặc." A mẫu lại giết người rồi, Lưu Trường nhìn ánh mắt bi thương của a mẫu, cắn răng nói:" A mẫu, thế này đi, để con dẫn đại ca ra ngoài đi một vòng, cho con hai tháng, con nhất định khiến huynh ấy triệt để thay đổi. Huynh ấy không thể tiếp tục thế này, đây không phải lương thiện, đây là ngu xuẩn. Huynh ấy thế này, sớm muộn cũng có vấn đề!"
Lữ hậu thở dài, ba không tin Lưu Trường thay đổi được Lưu Doanh, bà và Lưu Bang tốn mười mấy năm không thay đổi được hắn, chẳng lẽ thằng nhóc này làm được?
"A mẫu, người đợi đó, con nói được làm được!"
Lưu Trường nói rồi vội vàng chạy ra cửa, "bịch", vừa ra tới cửa Lưu Trường bị thứ gì đó va phải, bản thân nó không sao, người đối diện thiếu chút nữa bị xô bay đi. Lưu Trường nhìn kỹ lại, Phàn Khanh ngồi trên mặt đất, cắn răng tức giận nhìn mình."
Vừa thấy Phàn Khanh, Lưu Trường chỉ thấy sợ hãi:" A mẫu, con đi đây, đi đây."
Lưu Trường vừa định đào tẩu, Phàn Khanh ôm ngay lấy chân nó:" Xô vào người ta mà muốn chạy à?"
"Ngươi buông tay ra, ta không cưới ngươi, đánh chết cũng không cưới ngươi."
Phàn Khanh sững người, tức thì phẫn nộ đứng dậy lao tới:" Ai muốn gả cho ngươi?
"A mẫu, a mẫu, người quản nó đi, con đánh thật đấy ... Buông tay! Độc phụ! Ta đánh đấy .... Ái, ái, ái, a mẫu! Nó cắn con, nó cắn con."
Rốt cuộc Lữ hậu phải ra tay tách hai đứa, Lưu Trường vừa thoát thân là chạy như ma đuổi, Phàn Khánh phồng má bánh bao.
"Huynh trưởng."
Nhìn Lưu Trường ngay ngắn ngồi trước mặt mình, Lưu Doanh kinh ngạc:" Lại xảy ra chuyện gì?"
"Đệ nghe nói quận thủ Hà Nội dâng thư, thỉnh cầu cho Hà Nội quyền đúc tiền mấy năm, có chuyện đó không?"
"Đúng rồi, Hà Nội một năm trước bị thiên tai, tổn thất không nhỏ, có điều sao đệ biết?"
Lưu Trường sầm mặt:" Huynh trưởng, hôm nay thấy bách tính Hà Nội khổ cực, huynh cho Hà Nội đúc tiền, mai quận thủ Hà Đông dâng tấu, huynh làm sao? Tới khi đó huynh lại mở lòng từ bi, cho tất cả các nơi đúc tiền, vậy lệnh cấm của Tào tướng thành phun rắm sao?"
Lưu Doanh cúi đầu:" Bách tính Hà Nội khổ lắm, trẫm không thể không cứu."
"Chẳng lẽ chỉ có cách đó cứu bách tính Hà Nội sao, huynh chỉ huy bao nhiêu đại thần mà không có người tài nào à? Nếu thế còn cần đám đại thần đó làm gì? Đệ đi băm chết hết." Lưu Trường đứng bật dậy:
Lưu Doanh vội kéo nó lại:" Trường đệ, trẫm nhất thời hồ đồ, trẫm sẽ hạ lệnh không cho họ tự đúc tiền nữa, trẫm sẽ triệu tập quần thần, thương thảo cách tốt hơn."
Lưu Trường muốn chửi mà không chửi khỏi miệng được:" Ca, đi cùng đệ ... Mai xuất phát, không cần đi xa, chỉ cần đi quanh các huyện thành gần Trường An thôi, thế nào?"
"Trường đệ, nếu trẫm ra ngoài, quan lại các nơi e lại phái người nghênh đón, hao tốn sức dân."
"Không sao, sau khi xuất cung, huynh là Lưu Nhị, thân tùy của Đường vương, sau khi rời thành, huynh là Lữ Sản, đệ là Lữ Lộc."
Lưu Doanh không hiểu:" Làm thế để làm gì?"
"Ít nhất thì huynh phải xem xem cái thiên hạ này ra sao, sau đó mới biết phải cai trị nó thế nào hứ? Sau khi huynh đăng cơ, đã bao lâu rồi không đi quanh xem xét?"
"Được, mai trẫm đi với đệ."
Thiên tử muốn lén ra ngoài, Lưu Trường tất nhiên phải chuẩn bị tốt, chuyện trong cung có a mẫu không phải lo, quốc sự thì có Tào Tham trông coi rồi. Điều Lưu Trường lo lắng là an toàn của thiên tử, trước tiên là phải đem thái y, sau đó là hộ vệ ...
Thực ra Lưu Trường muốn đem Phàn Khoái theo, tới khi đó gặp phải kẻ nào chướng mắt mình trực tiếp lệnh Phàn Khoái xông lên đập nát luôn, mình hưởng thụ chút cảm giác của a phụ.
Nhưng Phàn Khoái là trưởng bối của hai người họ, khai quốc công thần, dùng làm hộ vệ ... E không ổn.
Kỳ thực Cái công cũng được, chỉ là trời lạnh căm thế này, Cái công tuổi cả đống rồi, đi mà không về được thì lớn chuyện lắm.
Cuối cùng vẫn chỉ có thể để Quý Bố và Loan Bố đi theo, Quý Bố tuy là gian thần, nhưng ông ta rất lợi hại, trước kia đã diệt sạch tam đại xá nhân của Đường vương trong tích tắc, có ông ta sẽ an toàn.
Khi Lưu Trường về Tiêu Phòng Điện, Phàn Khanh chưa đi, đang làm nũng với Lữ hậu.
Lưu Trường hừ lạnh, không thèm để ý tới hai người, đi vào phòng trong.
Lữ hậu ôm Tiểu Phàn Khanh, cười hỏi:" Khanh à, cháu thấy Trường ra sao?"
"Huynh ấy không xấu, chỉ là thiếu quản giáo."
"Hả, cháu nói ta không quản giáo tốt nó à?"
"Không phải, do a mẫu quá sủng ái huynh ấy, không nỡ quản giáo. Di mẫu yên tâm, sau này để cháu quản giáo, đảm bảo khiến huynh ấy ngoan ngoãn nghe lời." Phàn Khanh nói chắc nịch:
Lữ hậu cười lớn, đó là lần đầu tiên Lữ hậu cười vui như vậy:" Nếu nó không nghe lời thì sao?"
"Thì cháu tới tìm di mẫu."
........... .............
Hà Nội là một quận trên Lạc Dương, quê của Tư Mã Ý.
Nói tiếp về Triệu Đà đi, đây là nhân vật mình khá hứng thú.
Mình có đọc cuốn sử VN tầm đầu thế kỷ 20 còn nói thế này:" Triệu Đà và Lữ Gia là tấm lá chắn cuối cùng, chống lại sự bành trướng của nhà Hán xuống phương nam."
Còn lịch sử gần đây hơn viết kiểu này:" Triệu Đà xin vua Tần đưa 50 nghìn người Trung Quốc tới, âm mưu Hán Hóa nước ta."
Thực ra, theo Sử Ký thì sau khi Lữ hậu chết, Triệu Đà mới yên tâm mở rộng về phía nam, đánh bại An Dương Vương, sáp nhập Âu Lạc, thế thì lấy đâu ra chuyện xin Vua Tần cho người tới Hán hóa nước ta? Còn nữa, lúc có Tần Thủy Hoàng thì Hán đâu ra mà hóa?
Do nhu cầu chính trị Triệu Đà bị hắc hóa rất nhiều.