Chương 222: Sư phụ của sư phụ.
Lưu Trường trò chuyện với ông già chốc lát, lại hỏi ông ta muốn nói gì với sư phụ mình không, lão nông lắc đầu:" Lão hủ đã lâu lắm rồi không liên lạc với Hoài Âm hầu, mong ông ấy chiếu cố tốt sức khỏe."
Lưu Trường không nói thêm, chuẩn bị đứng dậy cáo từ, Quý Bố đột nhiên chỉ ông già kêu lên:" Ông là Quảng Vũ Quân!"
Lão nông cười không đáp.
Quý Bố sắc mặt thêm cung kính, bái kiến ông già, nói nhỏ với Lưu Trường đang ngơ ngác:" Quảng Vũ Quân là người Triệu, cháu danh tướng Vũ An Quân."
“Gì, cháu của Lý Mục à?"
"Quảng Vũ Quân từng phò tá Triệu vương Hiết, vì Thành Quan Quân Trần Dư không nghe ông ấy khuyên can, bởi thế mà đại bại bởi Hoài Âm hầu. Hoài Âm hầu bắt sống Quảng Vũ Quân, tự mình cởi trói, để ông ấy ngồi ở hướng đông, coi ông ấy như thầy, thỉnh giáo phương lược."
"Gì ?? Sư phụ ta phải thỉnh giáo ông ấy?" Trong chớp mắt Lưu Trường sững sờ nhìn ông già trước mặt, mãi không nói lên lời:
"Trọng phụ!" Lưu Trường đột nhiên nắm chặt tay Lý Tả Xa, tha thiết nói:" Đại danh của người như sấm bên tai, ta từ nhỏ đã nghe thấy, thường ngày luôn sùng bái mong một ngày tương kiến, không ngờ hôm nay gặp nhau, thật là may mắn của ta."
Ba xá nhân ôm mặt, đại vương ngài rõ ràng không hề biết ông ấy là ai mà, ông già như vậy ngài cũng không bỏ qua sao.
Dù là Lý Tả Xa cũng bị sự nhiệt tình này của Lưu Trường làm giật cả mình:" Không dám làm trọng phụ của đại vương."
"Không, Hoài Âm hầu là sư phụ ta, ông ấy từng dùng lễ đệ tử đối đãi người, người là sư phụ của sư phụ ta, là trưởng bối của ta! Đồ tôn bái kiến tổ sư." Lưu Trường bái lạy không có miếng liêm sỉ nào:
Lý Tả Xa càng sợ vội đỡ nó lên:" Đại vương, lão hủ sớm từ quan ở nhà, nay chỉ là bách tính tầm thường."
"Có tài năng như tổ sư, sao lại lãng phí thời gian ở nhà, xin tổ sư tới nước Đường làm quốc tướng."
Loan Bố miệng co giật, quốc tướng nước Đường ta còn nhiều hơn đình trưởng.
"Lão hủ không có tài quốc tướng, đại vương xin về đi, lão hủ phải nghỉ ngơi." Lý Tả Xa lễ độ tiễn khách, lòng sợ rồi:
Lưu Trường đau xót nói:" Năm xưa Vũ An Quân nước Triệu không đành lòng nhìn bách tính bị Hung Nô khinh nhục, phẫn nộ mà đánh bại Hung Nô, bảo hộ bách tính. Nay nước Đường đang bị Hung Nô cướp bóc, bọn chúng ngày nào cũng tới, thiền vu Mạo Đốn còn treo thưởng cứ một thủ cấp người Đường mang về là thăng một cấp."
Lý Tả Xa khiếp hãi, Hung Nô bắt đầu chế độ quân công rồi à?
Lưu Trường lau nước mắt, thống khổ nói:" Quả nhân yếu ớt, không hiểu chiến sự, nhìn bách tính chịu khổ mà không giúp được gì ... Nay tổ sư nhìn bách tính nước Đường chịu khổ, lại ngồi đây lãng phí thời gian, làm sao xứng với tiên tổ! Vũ An Quân, thiên hạ bao giờ mới có người giống ngài! Vũ An Quân, hậu nhân của ngài chẳng giống ngài!"
Nhìn Lưu Trường gào khóc, Lý Tả Xa không ngồi yên được nữa:" Đại vương, lão hủ tuy ẩn cư, nhưng biết chuyện thiên hạ."
"A, nếu đã biết thảm cảnh của nước Đường vì sao không cứu, không thấy có lỗi với thiên hạ, có lỗi với tổ tiên sao?"
Quý Bố vội kéo Lưu Trường, nói nhỏ:" Đại vương, không nên quá vô lễ."
Lý Tả Xa tất nhiên khó chịu, ông ta ẩn cư yên lành, tự dưng có người tới tìm chửi mắng, ai mà chịu được:" Xin đại vương về đi, lão hủ dứt khoát không dời nơi này, năm xưa lão hủ xin tiên hoàng cáo lão, tiên hoàng cho phép, hạ chiếu để lão hủ an hưởng tuổi già, dù là đại vương thì có thể làm gì?"
"Được, Loan Bố, bắt ông ta."
Khi Lưu Trường ngẩng đầu rời khỏi phòng, Trương Bất Nghi và Loan Bố kéo Lý Tả Xa theo, Lý Tả Xa ra sức chống cự, nhưng làm sao một ông già chống nổi hai chàng trai khỏe mạnh. Trương Bất Nghi mắng:" Đừng giãy dụa, bắt ông tới nước Đường làm quốc tướng, bao nhiêu người mong được bắt cóc đấy."
Quý Bố ở bên không biết làm sao.
Lý Tả Xa mặt đỏ phừng phừng, hét lên:" Đại vương muốn ép lão hủ tự sát sao?"
Lưu Trường dừng bước, xoay người lại, lúc này đây trông nó cực kỳ nghiêm túc, không lỗ mãng xốc nổi như thường ngày:" Ta không hiểu, ngài có tài năng khiến Hoài Âm hầu cảm phục, vì sao không muốn đứng ra giúp nước Đường."
Đối diện với thái độ này, Lý Tả Xa không giãy dụa nữa, im lặng một lúc mới lẩm bẩm:" Có tài năng thì sao, đánh trận giỏi thì sao? Dù có chiến công như Hoài Âm hầu, kết cục là gì? Tổ phụ ta kết cục là gì? Điền Đan nước Tề, Bạch Khởi nước Tần ... Bọn họ chết ra sao?"
"Ra là ngươi nghĩ thế, vậy ngươi cho rằng năm xưa tổ phụ ngươi đánh bại Hung Nô, bảo vệ bách tính nước Triệu là vì quân công à? Ông ấy có sợ lập công mà chết không?"
Lý Tả Xa không đáp được.
Lưu Trường khinh thường nói:" Loan Bố, thả ông ta ra, người như thế không xứng tới nước Đường."
Thấy Lưu Trường dẫn người bò đi, Lý Tả Xa chết lặng tại chỗ, sắc mặt càng lúc càng đỏ, càng nghĩ càng giận, ông ta xông ra ngoài:" Nhãi con, ngươi nói ai không xứng?"
Lưu Trường nghiêm nghị, ngồi đối diện với Lý Tả Xa.
"Quả nhân biết trọng phụ sẽ không bỏ mặc bách tính thiên hạ đâu mà, năm xưa Vũ An Quân đại phá 20 vạn quân Hung Nô, khiến Hung Nô mười năm không dám xuống phía nam chăn ngựa."
"Nay Triệu vương ngu ngốc vô dụng, nghe Hung Nô xâm phạm, hai chân run bần bật, chỉ muốn hiền thành đầu hàng, không dám phản kháng. Chức trách chống cự Hung Nô liền đặt vào Đại Đường ta."
"Quả nhân bất bài, nhưng nguyện ý vì thiên hạ đánh bại cường địch."
"Mạo Đốn thiền vu Hung Nô bây giờ, chính là con của Đầu Mạn thiền vu bị Vũ An Quân đánh bại năm xưa. Hung Nô thế mạnh, lãnh thổ rộng lớn hơn Đại Đường ta chục lần."
"Nước Đường ta nghèo khó, chỉ có thể miễn cưỡng ngự địch, nay có trọng phụ tương trợ, Hung Nô không còn đáng sợ nữa rồi."
Lý Tả Xa trầm tư chốc lát rồi lắc đầu:" Năm xưa tổ phụ lão hủ đánh bại được Hung Nô là nhờ giả yếu dụ địch xâm nhập, nay thế cục khác khi đó, muốn đánh bại Hung Nô phải dựa vào quân đội cường đại, cùng với rất nhiều thủ đoạn."
"Phân hóa bộ tộc, ly gián quần thần, mềm dẻo với mục dân, giúp đỡ cường địch của chúng, vạch trần sự độc ác của chúng ... Đại vương, đây không phải là chiến dịch thảo phạt tặc khấu, mà là chiến tranh giữa hai nước lớn, không thể sơ ý."
Lý Tả Xa trình bày ý nghĩ của mình về cách tác chiến với Hung Nô, chắc chắn ông ta đã nghĩ tới chuyện này từ lâu rồi, theo ý ông ta thì chính là dùng hết thảy mọi thủ đoạn nên dùng và không nên dùng để đối phó với Hung Nô. Đây là một nhà chiến lược, cầm quân đánh trận thì ông ta không phải là đối thủ của Hàn Tín, nhưng lập kế hoạch thì ông ta xứng làm thầy.
"Lão hủ hiểu chút binh pháp, có thể vì đại vương luyện binh, muốn tiêu diệt Hung Nô, cần ít nhất 3 vạn kỵ binh, 7000 chiến xa, 5 vạn cung nỏ thủ, 10 vạn bộ tốt."
Mặt Lưu Trường cứng đờ:" Lý công, quả nhân mà có nhiều quân đội như thế thì đã không tới hỏi kế ngài rồi."
Lý Tả Xa không giận, vuốt râu nói:" Đại vương đừng vội, nay lực nước Đường không đủ, sau này chưa chắc không thể."
Lưu Trường đứng dậy, bái lạy Lý Tả Xa:" Mời Lý công làm thái úy nước Đường."
"Hả, đại vương nãy nói làm quốc tướng mà."
"Nếu trọng phụ có ý, vậy làm quốc tướng cũng được."
"Vậy Trương tướng phải làm sao?"
"Không sao, không sao, nước Đường thi hành chế độ tả hữu thừa tướng."
"Ồ sao lão hủ không biết?"
"Vừa mới thiết lập hôm nay."
Lý Tả Xa ngửa mặt cười to:" Đại vương thật giống tiên hoàng."
Hiện thời tiết giá rét, Lưu Trường chắc chắn không nỡ để bảo bối già Lý Tả Xa tới nước Đường, chẳng may chết rét giữa đường thì uổng phí của trời, đây là vị tướng quân có thể giảng chiến lược cho Hàn Tín đấy. Lưu Trường Nghĩ một lúc bảo Trương Bất Nghi:" Từ hôm nay trở đi, ngươi ở lại đây, đối đãi với trọng phụ như bảo bối à ... trưởng bối! Chiếu cố cho tốt, mang đồ ăn, cái mặc, vật dụng tới ... Không được thiếu cái gì."
"Mà thôi, không cần, trọng phụ, người tới luôn Đường vương phủ ở đi."
Lưu Trường thấy chưa đủ yên tâm, nói nhỏ vào tai Trương Bất Nghi:" Không được rời ông ta một bước, đừng để ông ta chạy mất, ta không tin Quý Bố, Loan Bố có chuyện khác phải làm, chuyện này giao cho ngươi. Nhất định phải chiếu cố ông ta cho tốt, cũng không được để ông ta chạy mất, hiểu chưa?"
Trương Bất Nghi lập tức nhận lệnh, lập tức nói:" Đại Đường có tướng quân như vậy là may mắn của Đại Đường ta. Tương lai đại quân chúng ta không ai địch được, xin đại vương yên tâm, thần sẽ chăm sóc tốt ông ấy."