Chương 225: Đây mới là Trường An chân thật.
Sáng hôm sau, Lưu Trường dậy từ rất sớm, ăn sáng thật nhanh rồi chuẩn bị đem nhị ca ra ngoài.
Lữ hậu đột nhiên hỏi:" Sao không mang theo Phàn Khanh của con đi cùng?"
Lưu Trường như bị điện giật, hét lên:" A mẫu!"
Lữ hậu tủm tỉm cười cúi đầu xem thẻ trúc, Lưu Trường mặt hầm hầm rời khỏi Tiêu Phòng Điện.
Lưu Doanh đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn đợi Lưu Trường, Lưu Trường vừa thấy cách ăn mặc của hắn thì lắc đầu:" Huynh ăn mặc thế này sao không treo luôn ngọc tỷ truyền quốc lên cổ?"
Lưu Doanh cúi đầu nhìn mấy thứ trang sức trên người, vội vàng vào phòng, lát sau thay bộ trang phục khác ít gây chú ý hơn ra ngoài.
Lưu Trường vênh váo phất tay, Lưu Doanh liền theo bên cạnh nó.
Hai người vừa từ cửa bên đi ra, Loan Bố đã chạy tới, hô to về phía cổng chính:" Đại vương trốn từ cửa bên, mọi người mau tới đây."
Lưu Trường tối mặt, ra hiệu ra sau mình, Loan Bố nhìn một phát, tức thì muốn quỳ xuống hành lễ, Lưu Trường quát:" Đứng lên, đây là thân tùy của ta, tên Lưu Nhị ... Lưu Nhị, đây là xá nhân của ta, tên Loan Bố."
Loan Bố thông minh, nghe câu đó vội đứng dậy gật đầu với Lưu Doanh, Lưu Doanh tò mò nhìn họ. Rất nhanh Quý Bố chạy tới thở hồng hộc nói:" Ta đã nói mà, đại vương hôm nay thế nào cũng từ cửa phụ chạy ra, ngươi cứ không ..."
Nói tới đó đột nhiên thấy Lưu Doanh đứng sau Lưu Trường, giật bắn mình, định hành lễ bái kiến, Loan Bố vội kéo ông ta lên, thì thầm vài câu.
Lưu Trường nói:" Hôm nay ta dẫn Lưu Nhị đi quanh xem xét."
Quý Bố và Loan Bố chỉ vâng dạ, không dám nói gì thêm, bảo vệ trái phải, cả ba đi theo sau. Lưu Trường nghênh ngang đi giữa đường, Trường An khắp nơi là một màu trắng phau phau, có điều thời tiết đã ấm hơn không ít, thi thoảng thấy tiều phu đi ngang qua, nhà nhà bốc khói bếp, trên con đường trắng muốt, mang một phong vận khác lạ.
Giáp sĩ tuần tra đi qua, mắt nhìn chằm chằm Đường vương, nhưng Lưu Trường không sợ, ngạo nghễ nhìn lại.
Lưu Trường dẫn Lưu Doanh đi khắp Trường An, thi thoảng có quán ăn khai nghiệp, có người cúi đầu ăn cơm, vài sĩ tử trẻ cười nói đi qua. Trường An không đông đúc, Lưu Doanh vì thế thấy rất nhẹ nhõm, tò mò nhìn hết thảy.
Hắn vốn ít ra ngoài, sau khi đăng cơ thì trừ lễ tế ra còn lại ở lì trong cung, chuyện ra ngoài không có đội ngũ rầm rộ đi theo thế này là lần đầu tiên.
Lưu Trường dẫn mọi người tới một quán cơm, tiểu lại nơi này thấy Lưu Trường liền tươi cười bái kiến, hiển nhiên họ đều quen Đường vương. Đường vương phất tay:" Loan Bố, Quý Bố, các ngươi cùng ta đi lên ăn cơm ... Lưu Nhị ngươi ở lại đây ăn."
Sau khi Lưu Trường đi rồi, Lưu Doanh hỏi tiểu lại cách đó không xa:" Mùa đông mà đông khách tới vậy sao?"
"Chứ sao, bọn ta cả năm chẳng rảnh ngày nào ... Ngươi muốn thêm rau đông quỳ không? Rẻ lắm, chỉ cần thêm sáu tiền."
"Ừ, thêm đi, lâu lắm rồi ta chưa tới Trường An, lần này về thay đổi không nhỏ."
"Ài, thay đổi gì chứ ... Thói đời này ... Ngươi chắc là chưa biết, bắt đầu từ năm nay trở đi, ở Trường An nếu như nữ tử quá 15 tuổi chưa xuất giá sẽ thu thuế gấp năm lần. Trong nhà ta có ba nữ nhi ... Không biết thế nào đây, bọn họ nói thì dễ lắm ... Gả đi là được, nhưng chuyện gia thất đâu dễ như vậy." Tiểu nhị lải nhảu:" Bổng lộc của ta thì cứ giảm mãi, nói là cần kiệm, sao cần kiệm lên đầu bọn ta ... À vị khách này, có muốn thêm cá không? Rẻ lắm, chỉ cần ..."
"Thêm, thêm, cứ thêm đi ..."
"Vâng!" Tiểu lại vui lắm, cười nói:" Có điều may mà từ năm nay trở đi, húng ta bán được nhiều cơm nước cũng được thưởng ... Tốt hơn trước nhiều."
"Ngươi còn có cái gì, thêm đi."
Tiểu lại lắc đầu:" Khách nhân, ăn không hết sẽ bị phạt ... Thế này là đủ cho ngươi ăn rồi."
Qua hồi lâu, Lưu Trường nghênh ngang đi xuống, Loan Bố định trả tiền, Lưu Trường xua tay:" Lưu Nhị, chúng ta đi."
Lưu Doanh vội đứng dậy, đang định ra ngoài chợt kéo tiểu lại sang bên, lấy ra không ít tiền từ ông tay áo, tiểu lại kinh ngạc, Lưu Doanh buồn phiền nói:" Ta chỉ có chừng này, ngươi cầm trước, hẳn là đủ tiền thuế cho ba nữ nhi của ngươi vài năm, yên tâm đi, sau này sẽ tốt hơn."
Nói xong không đợi cho tiểu lại kịp nói gì, hắn đã vội vã chạy đi.
Tiểu lại kia sững sờ nhìn số tiền lớn trong tay, ngây người nhìn Lưu Doanh chạy đi, tới khi sực tỉnh lao ra thì ân nhân đã biến mất tăm tích.
"Trường đệ ... Ta biết vì sao đệ dẫn ta ra ngoài rồi. Ôi, đi một vọng đã thấy hiệu quả cụ thể của rất nhiều chính sách."
"Hả, hiệu quả gì, đệ chỉ đói muốn ăn cơm thôi. Tiếp theo đây, huynh xem, đây chính là Trường An trong mắt huynh đúng không? Vậy thì đệ cho huynh thấy Trường An thực sự ... Loan Bố, kiếm xa, chúng ta tới nơi cũ ngoài thành phía đông."
Loan Bố thất kinh:" Đại vương ..."
"Đi chuẩn bị đi, chúng ta để Lưu Nhị thấy, thế nào là Trường An, thế nào là hiền thần."
Trường An có hai cái.
Trường An trong thành và Trường An ngoài thành.
Khi Lưu Doanh theo Lưu Trường rời thành, men theo tường thành đi nửa ngày trời, Lưu Doanh nhìn thấy một cảnh kinh người.
Hắn nhìn thấy rất nhiều người dựa lưng vào tường thành, người co ro, trên người dùng đủ thứ đắp lên, hận không thể dùng đất chôn luôn mình. Đại đa số là người lớn trong nhà, có hai người tay bế con, ánh mắt thất thần nhìn người qua lại. Ngươi nơi này không ít, đi qua đi lại toàn người cao ngạo mặc áo lông, những người này chỉ trỏ bình phẩm, sờ nắn lựa chọn, thi thoảng kéo ra một vài đứa bé, ném tiền rồi đi.
"Họ đang làm gì thế?"
"Rất nhiều người không sống qua được mùa đông, phải bán con cái đi làm lệ thần (nô lệ) ... Trong Trường An không được bán, vì nơi đó có thánh quân hiền thần, làm gì có chuyện bách tính không sống nổi. Chỉ có ở nơi hẻo lánh này mới có thể làm như thế."
Lưu Doanh bàng hoàng:" Sao, sao lại nhiều thế ... Rõ ràng nội sử nói, năm nay Trường An không ai chết rét."
"Hắn không nói thế, sao được thiên tử ngốc ban thưởng." Lưu Trường bĩu môi:
"Ta ..." Lưu Doanh vừa sợ vừa giận, nhìn hàng người dựa lưng vào tường thành dài không thấy điểm cuối, hơi thở ngày một khó khăn:
Lưu Trường rất bình tĩnh, Nhị ca tuy lớn lên trong hoàng cung những cũng hiểu dân sinh khổ cực, hắn rất để ý tới chuyện này, cũng dốc sức để bách tính sống tốt hơn."
Nhưng nói thế nào đây nhỉ, hắn vẫn tin tưởng đám đại thần, chưa từng nghi ngờ liệu họ có lửa mình không?
"Vị đương kim thiên tử này tuyệt không phải người thường." Lưu Trường giọng điệu quái gở nói:" Năm xưa a phụ còn, nội sử mỗi năm tấu lên, nói Trường An bao người chết đói chết rét. A phụ nổi trận lôi đình, thay liền mấy nội sử, yêu cầu họ chặn đứng tình huống này, còn mắng họ, dưới chân thiên tử, sao có xác chết lạnh được?"
"Đương kim thiên tử vừa đăng cơ, chớp mắt một cái, thiên hạ thái bình, bốn phương ca múa, bách tính đời sống phong phú. Bất kể là nơi khí hậu ác liệt thế nào, mọi năm chết rét mấy nghìn người, thiên tử vừa đăng cơ một cái liền không ai chết nữa. Chậc chậc, vị thiên tử này mới đúng là thiên tử chứ, vừa đăng cơ một cái, ngay cả ông trời cũng không nỡ làm con dân Đại Hán chết rét nữa."
"Được rồi, Lưu Nhị, đừng nhìn nữa, đi theo ta."
Lưu Trường xoay người đi, Lưu Doanh đi theo nghiến răng nghiến lợi lẩm nhẩm tên nội sử kia, cứ như muốn nhai nát hắn."
"Ài, đâu chỉ là vấn đề của nội sử, từ trên xuống dưới, bọn họ chỉ cho huynh biết thứ mà họ muốn huynh biết, còn cái khác, huynh chẳng biết gì."
Lưu Trường khinh bỉ nói, họ đi thẳng về phía đông, sắp tối thì đến một thôn.