Chương 226: Không xấu sao làm được xá nhân.
Lý chính nghe nói có quý nhân tới tá túc thì vội vàng đến nghênh đón, thần sắc cung kính dẫn đường cho họ. Lưu Trường kiêu ngạo đi đầu:" Ta chính là Lữ Lộc con Kiến Thành hầu, đây là Lữ Sản, huynh trưởng ta. Biết bọn ta không?"
Lý chính thất kinh bái lạy:" Sớm nghe uy danh Kiến Thành hầu đã lâu."
Lưu Trường quắc mắt: "Sao, chẳng lẽ chưa từng nghe tên bọn ta à?"
"Dạ, nghe rồi, nghe rồi."
Lưu Trường hừ lạnh, được lý chính dẫn tới một căn nhà, nó ra lệnh:" Chọn trong thôn 20 dân nữ, đưa vào phòng ta."
Lý chính tròn xoe mắt nhìn đưa con của nhà Kiến Thành hầu:" Hai, hai mươi ạ ... Quý nhân, chỗ bọn tiểu nhân nhỏ, không có ..."
"Chớ lừa ta, ta nghe có người nói, có quý nhân nghỉ chân ở chỗ ngươi, ngươi từng lấy dân nữ trong thôn ra khoản đãi. Sao, khoản đãi họ mà không khoản đãi ta, coi thường a phụ ta hả?" Lưu Trường hung hăng quát tháo:
Lý chính giải thích:" Quý nhân, trước đó có người tới đều đi bốn năm người ... Chưa từng muốn 20 dân nữ."
"Không có hai mươi thì thôi, xéo, không cần nữa."
"Khuê nữ nhà tiểu nhân rất xinh đẹp."
"Ta trời sinh khỏe mạnh, ít hơn 20 nữ nhân không thể hành sự, xéo!"
Đuổi lý chính đi rồi, Lưu Trường quay sang Lưu Doanh nãy giờ há hốc mồm sững sờ:" Huynh trưởng ơi, huynh biết vì sao các đại thần của huynh lại thích chạy ra ngoài không? Nói cái gì mà chỉnh đốn địa phương, huynh xem, bọn họ tới nơi này chỉnh đốn đấy, chỉnh đốn kiểu gì? Đơn giản, đưa nữ nhân tới."
"Đệ tuy nhỏ, nhưng hảo hữu của đệ ở khắp nơi, huynh không tin phải không? Mấy hôm trước thái phó thừa của huynh qua đêm ở đây, cưỡng bức bốn dân nữ tới hầu hạ, chuyện này do giáp sĩ đi cùng nói với đệ, huynh tra tùy ý."
"Kẻ nào kẻ nấy trang nghiêm đạo mạo, nhưng được mấy kẻ lòng mang thiên hạ."
"Huynh trưởng suy mình ra người, nghĩ ai cũng tốt , ha ha ha ... Nhưng không biết họ làm gì ở nơi huynh không nhìn thấy."
Lưu Doanh không nói gì cả, mặt âm trầm đi vào, Loan Bố vội chặn Lưu Trường lại, nói nhỏ:" Đại vương, không thể thái quá, bệ hạ lương thiện nếu phẫn nộ quá mức, e là không ổn."
"Ta biết, nên ta mới dẫn huynh ấy đi xem mấy cái này, nếu không đã đưa huynh ấy đi xem chuyện nghiêm trọng hơn."
Quý Bố trầm ngâm:" Bệ hạ không phải là không biết gì."
"Ừ, huynh ấy biết dân sinh cực khổ, ta dẫn huynh ấy đi, không phải là để thấy bách tính khổ thế nào, mà để huynh ấy biết sau này phải đối đãi với đại thần ra sao."
"Đại vương làm rất đúng, thần có một ý nghĩ, mai chúng ta về Trường An trước ... Thời gian trước thần nghe nói ..."
Lưu Trường lắng nghe Quý Bố nói xong, cười mắng:" Trông ngươi có vẻ quân tử chính trực, sao bụng đầy xấu xa."
"Dạ, không xấu thì không thể làm xá nhân của đại vương."
Cả ngày hôm sau Lưu Doanh ủ rũ không vui.
Lưu Doanh chưa bao giờ lấy ác ý suy đoán đại thần, hắn biết dân sinh khó khăn, cũng chưa bao giờ nghĩ dưới sự cai trị của mình, thiên hạ thịnh thế. Nhưng hắn không ngờ rằng, các đại thần lại lừa dối mình, lén làm những chuyện tồi tệ như vậy sau lưng mình, cưỡng chiếm dân nữ, theo Hán luật là tội chết chặt đầu.
Lúc ăn cơm, Lưu Trường nói:" Lát nữa chúng ta về Trường An."
"Về sao, chúng ta không đi tiếp à?"
"Đi tiếp làm gì, ngoài Trường An còn như thế, nếu xa hơn sẽ tệ tới đâu? Đệ không dám dẫn huynh đi, lỡ huynh giận sinh bệnh, đệ ăn nói với a mẫu thế nào."
Ăn cơm xong, Lưu Trường dẫn Lưu Doanh rời đi, lý chính lần nữa tới tiễn biệt, tới khi những người này đi rồi, lý chính mới lắc đầu nói:" Nhi tử ngang ngược vô lễ, háo sắc vô độ, đây không phải may mắn của Kiến Thành hầu."
Lưu Trường về Trường An, như có chuẩn bị trước, dẫn Lưu Doanh tới một phủ đệ.
Cách khá xa, Lưu Trường dừng lại quan sát phủ đệ đó, hỏi Lưu Doanh:" Huynh trưởng có biết đây là phủ của ai không?"
Lưu Doanh quan sát chốc lát, lắc đầu:" Ta không biết."
"Phủ của Thẩm Thực Kỳ đấy."
"Hả Trường đệ, đệ muốn ..." Lưu Doanh cả kinh:
Lưu Trường bình tĩnh trấn an:" Huynh đừng gấp, đệ tới đây hiển nhiên có mục đích của đệ, này thời gian để tang đã qua, quần thần lâu lắm rồi không uống rượu, nay ai nấy đều tìm vui trong phủ. Thẩm Thực Kỳ càng rộng rãi, mới danh sĩ đại hiền tới phủ chơi bời, nói là phải uống say ba ngày, đây mới là ngày thứ hai."
Lưu Doanh lắc đầu:" Tang lễ đã qua, tuy cấm tụ tập, nhưng không tiện hỏi tội.
" Ai bảo huynh hỏi tội, đệ muốn cho huynh thấy, đám đại thần của huynh đối đãi với huynh ra sao."
Lưu Trường liếc Loan Bố, Loan Bố đi ngay ... Chốc lát sau Loan Bố kéo một cận thị tới, cận thị này mặt đầy kinh hoàng, hắn vốn xuất cung mua đồ, kết quả chợt bị một tên đeo bội kiếm bắt lấy, kéo tới đây. Mới đầu cận thị không sợ, khi nghe người kia xưng là xá nhân Đường vương, cận thị khiếp hãi vùng vẫy, nhưng không địch được Loan Bố, bị kéo tới đây."
Khi cận thị nhìn thấy thiên tử, thở phào bái kiến.
Lưu Trường cười nói:" Thế này, ngươi thay thiên tử truyền khẩu dậu, tới phủ Thẩm Thực Kỳ, nói với ông ta, thiên tử có chuyện muốn gặp, bảo ông ta mau mau với Tuyên Thất Điện."
Cận thị nhìn Lưu Doanh, Lưu Doanh trầm ngâm chốc lát cũng gật đầu.
Cận thị định đi vào, Lưu Trường gọi:" Không được nói thiên tử ở đây, nếu không quả nhân nấu ngươi."
Cận thị đi rồi, Lưu Doanh hồ nghi hỏi:" Trường đệ, rốt cuộc muốn làm gì?"
"Huynh trưởng sẽ biết ngay thôi."
Bọn họ ở nơi này chờ đợi, đợi rất lâu tên cận thị kia mới đi ra, hắn tới chỗ họ nấp, mặt đầy hổ thẹn, ú a ú ớ mãi chẳng nói được gì.
Lưu Trường hỏi thẳng:" Nói, Thẩm Thực Kỳ cho ngươi bao nhiêu tiền?"
Cận thị sợ tới suýt quỳ xuống, may mà Loan Bố kịp đỡ lấy, cận thị lấy tiền trong lòng ra:" Không phải tiểu nhân đòi ... Ích Dương hầu ... Bảo tiểu nhân nói với bệ hạ, ông ấy không khỏe .."
Tích tắc đó mặt Lưu Doanh đỏ bừng, trước khí hắn kịp rống lên thì Lưu Trường kéo đi:" Huynh trưởng, huynh bị lừa mấy trăm lần rồi, huynh đều nhịn được, sao lần này không nhịn được."
Lưu Doanh mặt như lửa đốt, nóng rát, hắn phẫn nộ cực điểm:" Cẩu tặc Thẩm Thực Kỳ, trẫm phải giết hắn, chẳng lẽ chuyện của trẫm không bằng hắn uống rượu?"
"Vậy huynh trưởng phải giết quá nửa đại thần toàn triều ... Huynh xem, bọn họ sợ huynh không, có tôn trọng huynh không? Huynh tốn với họ, họ liền thấy huynh dễ bắt nạt, dùng đủ trò lừa dối. Nếu a phụ có, huynh có tin hắn vội nhảy lên ngựa theo cận thị vào cung gấp không?"
" Nói một câu không khách khí, Tào tướng có khác gì? Ông ta suốt ngày ở trong phủ uống rượu, huynh phái người đi tìm ông ta, ông ta giữ lại uống rượu cùng. Nói ra ông ta còn uống dữ hơn Thẩm Thực Kỳ, ông ta không lừa huynh, nhưng ông ta khác nào tuyên bố thẳng, ông ta chẳng để huynh vào mắt."
"Huynh làm gì được nào?"
Lần này Lưu Trường không vu khống Lão Tào, Tào Tham sau khi thành tướng, vừa hết thời gian tang lễ, ông ta suốt ngày uống rượu, thuộc hạ có người không vừa mắt khuyên can, ông ta vẫn uống tới say khướt.
Lưu Doanh phải nhi tử ông ta là Tào Quật đi khuyên, Tào Quật khuyên không nổi, còn ăn một trận roi.
Trói sứ giả của hoàng đế phái tới treo lên đánh là hành vi gì? Dù sứ giả có là nhi tử của ông ta.
May mà Lưu Doanh tốt tính, nếu đổi lại là Lưu Bàng thì hôm sau đã treo Tào Tham lên mà quất roi rồi.
Lưu Doanh giận sôi gan:" Trẫm phải đi hỏi Thẩm Thực Kỳ."
"Huynh trưởng, đừng gấp ... Nào, huynh nấp giữa Loan Bố và Quý Bố, cúi đầu xuống, theo sau đệ, nói lên tiếng, đừng ngó nghiên, lát nữa đợi ở cổng. quần thân luôn ở trước mặt huynh bôi nhọ đệ, nói đệ vô lễ, huynh xem sự thực thế nào nhé."
Lưu Doanh cũng nghe lời, theo sau Lưu Trường, được hai xá nhân che chắn, không ai để ý.
Lưu Trường dẫn họ vào phủ Thẩm Thực Kỳ.