Chương 227: Từ hôm nay trẫm không tin bọn chúng nữa.
Khi môn khách vừa mở cửa, Lưu Trường xông thẳng vào, đám môn khách không cản nổi, liên tục la hét, bẩm báo cho Thẩm Thực Kỳ. Lưu Trường tới biệt viện thì cả đám đang uống rượu, nó không nhận ra đám người này, chỉ biết mỗi Thẩm Thực Kỳ say khướt ở thượng vị.
Lưu Trường vừa tới, Thẩm Thực Kỳ như tỉnh rượu ngay, cảnh giác nhìn chằm chằm Lưu Trường không nói không rằng.
Lưu Trường trợn mắt lên:" Thẩm Thực Kỳ, ta kính ngươi là trọng thần tiên hoàng, thiên tử có chiếu, vì sao không đi bái kiến mà ở đây uống rượu?"
Thẩm Thực Kỳ không nói lên lời, thấp thỏm đứng ngồi không yên, người ngồi bên cạnh ông ta liền đứng dậy cười hỏi:" Phải chăng thiên tử phái Đường vương tới?"
"Không phải, chỉ là gặp được cận thị mới biết chuyện này nên tới hỏi."
"Đường vương chớ nóng, Ích Dương hầu đúng là không khỏe, bọn thần tới bái kiến, Ích Dương hầu cố nén bệnh ra đón ... Không phải có ý không đi."
"Đúng, đúng là như thế." Cả đám nhao nhao phụ họa:
Lưu Trường không tin:" Thiên hạ làm gì có lý nào như thế?"
Người kia ung dung cười:" Đại vương còn nhỏ, cũng chưa tới tuổi rời cung, nay tùy tiện ra vào, thiên hạ cũng đâu có lý đó."
Cả đám mồm năm miệng mười, nói luôn mồm, không cho Lưu Trường cơ hội nói gì, Lưu Trường tức điên, nói không lên lời, nhưng không chịu đi. Rất lâu sau bên ngoài có tiếng bước chân, chỉ thấy Tuyên Nghĩa dẫn người đi vào.
Tuyên Nghĩa nhìn thẳng Lưu Trường nói:" Người đâu, đưa Đường vương về."
Thấy Tuyên Nghĩa tới, Thẩm Thực Kỳ mừng lắm, vội vàng đứng dậy bái kiến.
Lưu Trường trợn mắt lên:" Quả nhân không làm gì sai, sao đình úy lại bắt."
"Có người bẩm báo, nói Đường vương xông vào phủ Ích Dương hầu, làm xằng làm bậy."
Mọi người có đình úy chống lưng, hùa vào phụ họa, nào là nói Lưu Trường vô lễ, đánh đuổi một khách, quát mắng trọng thần, hung hăng càn quấy. Lưu Trường vừa tức vừa ức:" Quả nhân chỉ tới khuyên nhủ Thẩm Thực Kỳ, không làm gì cả."
Tuyên Nghĩa làm sao chịu tin lời này, quát:" Bắt Đường vương đưa về cung."
Đúng lúc này đột nhiên có người giọng cực lạnh nói:" Hay .... Thì ra là như thế này, bảo sao trẫm thắc mắc ngày nào cũng có người đàn hặc Trường đệ, nói ấu đệ của trẫm suốt ngày làm càn ... Giờ trẫm đã hiểu rồi, ra là thế này đây."
Cả đám nghe vậy nhìn tới, Thẩm Thực Kỳ nhũn người ngã lăn ra đất, ông ta cuống cuồng bò dậy, khom người bái lạy:" Bệ hạ."
Tuyên Nghĩa cũng sững người hành lễ:" Bệ hạ."
Lưu Doanh sát khí đằng đằng nhìn Tuyên Nghĩa, rống lên:" Hay cho một đình úy chính trực, ngươi là đình úy của trẫm, hay là chó săn của Thẩm Thực Kỳ?"
Tuyên Nghĩa nghiêm mặt không có chút sợ hãi nào, nói:" Vừa rồi có người tới báo, Đường vương xông vào phủ Ích Dương hầu, muốn giết người, thần mới tới."
"Thế à, Trường đệ muốn giết Thẩm Thực Kỳ à, trẫm luôn đi theo đệ ấy, sao không biết vậy?"
"Vậy thì có người báo sai."
Lưu Doanh cười lớn:" Giỏi cho lư đình úy, năng lực cãi láo giỏi lắm, Trường đệ vừa vào phủ, ngươi đã tới ngay, hiệu suất của đình úy rất cao!"
"Người đâu, bắt Tuyên Nghĩa và tất cả người ở đây cho trẫm."
Đám giáp sĩ đi theo Tuyên Nghĩa dạ ran, xông tới bắt tất cả mọi người, ngay Tuyên Nghĩa cũng bị chộp cổ ấn xuống đất, Thẩm Thực Kỳ mặt không còn sắc máu, không biết giải thích ra sao. Tuyên Nghĩa không phản kháng, hắn ngẩng cao đầu hô:" Bệ hạ, thần vô tội."
"Mang hết về đại lao đình úy cho trẫm." Lưu Doanh không nghe, rống lớn:
Mấy chục người cùng cả đình úy bị giáp sĩ giải đi, Lưu Doanh vẫn chưa hết giận, gân xanh khắp người, Lưu Trường tủi thân đi tới bên cạnh hắn:" Huynh trưởng, bình thường huynh luôn mắng đệ, nói đệ làm càn ở Trường An, ngang ngược vô lý, khinh nhục quần thần ... Thực ra đệ không làm gì, chỉ vì họ không ưa đệ ...
Nói tới đó khóc thút thít:" Đệ giải thích mà không ai nghe, huynh chỉ tin đại thần, không tin đệ."
Nhìn Lưu Trường nước mắt ngắn dài, oan ức vô kể, Lưu Doanh xót xa, nắm hai vai nó, nói:" Trẫm hiểu rồi, lời của đám đại thần này không thể tin, không tin được kẻ nào hết. Từ nay trẫm không dễ tin vào bọn chúng nữa, Trường, khổ cho đệ rồi, trẫm không ngờ chúng lại làm thế."
Lưu Doanh nghiến răng nghiến lợi, bị lừa dối, bị coi thường, hắn hiển nhiên đã hận tới cực điểm.
Lưu Trường lau nước mắt:" Huynh trưởng, Tuyên Nghĩa khác Thẩm Thực Kỳ, do Thẩm Thực Kỳ phái người báo, hắn cũng bị che mắt, vì thế đừng hại tính mạng hắn, mạng người quan trọng, để hắn cảnh tỉnh rồi thả ra."
"Trường đệ, đệ khoan dung với kẻ vu hại mình như thế ... Trẫm đúng là bị che mắt ..."
"Huynh trưởng, không sao rồi, về thôi, nên thẩm vấn những kẻ kia, nếu được chúng ta phái thêm vài người tới phủ đệ vài kẻ, đệ cùng huynh đi tìm chúng, trị từng kẻ một."
"Được!" Lưu Doanh đã giận lắm rồi:" Trẫm tuyệt đối không tha bọn gian tặc này. Ngoài thành bách tính bán con bán cái để sống, trong thành đại thần ăn chơi hưởng lạc, coi thường lệnh vua, cũng bất chấp tính mạng bách tính, trẫm phải để chúng ra ngoài thành Trường An ngồi ba ngày, cho chúng cảm thụ."
Lưu Trường nói nhỏ:" Người trẻ chút còn được, Tào Tham tuổi cao, sợ là chết lạnh."
"Bách tính có thể chết lạnh, đại thần thì không à?"
Nhìn Lưu Doanh hùng đổ rời đi, Lưu Trường nở nụ cười.
Quý Bố nhìn Lưu Trường một cái thật sâu:" Thẩm Thực Kỳ đáng đời, nhưng sao đại vương lại hại cả đình úy."
"Hả, hại đình úy gì, sao quả nhân không biết, Loan Bố, ngươi biết không?"
"Thần là kẻ thô bỉ thôn dã, chẳng biết gì hết."
Lữ hậu đúng rồi, Loan Bố đi theo Lưu Trường, chẳng uốn nắn được nó còn học không ít cái xấu.
…… ……..
Khi Tào Tham vội vàng vào Tuyên Thất Điện thì quần thần đã quỳ hai bên, đều cứu đầu, Lưu Doanh ngồi ở thượng vị mắt ngập ngụa lửa giận.
"Bệ hạ! Vì sao bắt Ích Dương hầu và Thổ Quân hầu?"
"Tào tướng, sao không tiếp tục uống rượu đi?" Lưu Doanh lạnh lùng hỏi lại:
Tào Tham ngớ người, tức thì nói:" Thần uống rượu, nếu bệ hạ trách tội, có thể phạt mình thần, vì sao phạt người khác?"
"Người đâu, đưa Thẩm Thực Kỳ lên cho trẫm."
Khi hai giáp sĩ kiếu Thẩm Thực Kỳ lên triều, quần thần đều không đành lòng, ông ta lúc này bị đánh tới tét da nứt thịt, thoi thóp lờ đờ, thê thảm cực độ. Nhìn cảnh này, Tào Tham nổi giận hỏi:" Bệ hạ, Thẩm Thực Kỳ tội gì?
"Trẫm hạ lệnh Thẩm Thực Kỳ vào cung, hắn mua chuộc cận thị, lấy lý do sức khỏe không tốt từ chối, thực tế hắn uống rượu trong phủ. Dám hỏi Tào tướng, hắn tội gì?"
Tào Tham không chút do dự đáp:" Tội chết."
"Người đâu kéo đi." Lưu Doanh nhìn thẳng Tào Tham:" Trẫm hạ lệnh ngươi tiến cung, ngươi không vào, trẫm phái sứ giả đi gọi, ngươi đánh sứ giả của trẫm, đó là tội gì?"
"Tội chết."
"Người đâu, bắt lấy Tào Tham."
"Bệ hạ!" Quần thần không ngồi yên được nữa, đứng cả dậy, Chu Bột khuyên can:" Tào tướng không đánh thiên sứ, mà đánh con mình."
"Thái úy, trong kho của ngươi có 300 chiếc nỏ cứng, đây là tội gì? Đường vương phái thân binh tới đòi, ngươi cho ngay. 300 chiếc nỏ, chẳng lẽ không cần báo với trẫm, có thể thoải mái đưa cho ngoại vương? Người đâu bắt lấy hắn."
Quần thần kinh hoàng, bệ hạ có ý gì, định bắt hết quần thần à? Đây còn là thiên tử kia của chúng ta sao?
Nhìn đám quần thần hoảng sợ, Lưu Doanh chỉ thấy chướng mắt, lệnh Trần Bình:" Trung lang lệnh, đám người này giao cho khanh, truy cứu tội trạng, không được thiên vị."
Trần Bình đứng dậy bình tĩnh đáp:" Vâng!"
Tào Tham và Chu Bột không nổi giận, Tào Tham từ đầu tới cuối nghiêm mặt, Chu Bột thì trầm tư.
Ngày hôm đó, Đại Hán thiên tử đột nhiên trở nên cứng rắn, liên tục bắt nội sứ, đình úy, thừa tướng, thái phó thừa, thái úy, tất cả đều ném vào đại lao ... Khi Lưu Bang còn cũng chẳng dám làm thế, nhưng Lưu Doanh làm, hắn trực tiếp lệnh nam quân giới nghiêm toàn thành, lệnh Trần Bình nghiêm tra quần thần, phát hiện kẻ khi quân phạm thượng bắt ngay.
Quần thần bất an nhưng không dám tụ tập bàn bạc, chỉ đành tới Tiêu Phòng Điện, xin thái hậu khuyên can bệ hạ.
Bệ hạ thực sự bị điên rồi, ngay cả thừa tướng và thái úy mà cũng bắt.