Chương 229: Thiên hạ khổ vì Đường lâu rồi.
"Được rồi! Đừng cãi nhau nữa" Lưu Trường cắt ngang hai thằng ngốc đang tranh nhau xem a phụ của đứa nào bị bắt trước:" Về an ủi a mẫu của các ngươi, bảo họ yên tâm ... Còn nữa, đình úy sẽ được ra sớm thôi, đợi hắn ra, chuyện này gần như kết thúc."
"Hừm, a phụ ngươi bị giam sớm nhất thì sao, xem ra a phụ ta bị giam lâu nhất." Chu Kiên dương dương đắc ý nói:
Chu Thắng Chi gõ mạnh vào đầu hắn, mắng:" Ngươi mong a phụ bị vào đại lao lắm phải không?"
Chu Kiên ôm đầu, ủy khuất nhìn đại ca:" Nhưng khi a phụ không ở nhà, chúng ta có thể thoải mái ra ngoài chơi mà."
Mặt Chu Thắng Chi tối om, nén giận, không để ý tới thứ đệ đệ ngốc này nữa.
Lưu Trường tiếp tục nói:" Lần này các trọng phụ bị gian thần hãm hại, cho nên bị bắt, các ngươi về phủ, theo dõi mỗi một người qua lại phủ, nếu thấy kẻ khả nghi, kẻ lén lút bàn bạc, nhớ tới bẩm báo với quả nhân. Thời gian tới quả nhân ở trong phủ, không đi đâu cả."
"Đại vương, bọn thần hiểu rồi."
"Còn nữa, không được đem lời của ta nói với bất kỳ ai."
"Vâng."
"Còn về phần các trọng phụ xuất ngục, chỉ cần ta lên tiếng khuyên giải, bệ hạ sẽ thả người, không phải lo gì cả."
Lưu Trường ở Đường vương phủ lừa quần hiền, còn Lữ hậu ở Trường Tín Điện lừa quần thần.
Quần thần cung kính quỳ hai bên, bao gồm Trần Bình cũng ở đây. Lữ hậu ngồi thượng vị, nhìn quần thần, nói chẳng đặng đừng:" Ta đi khuyên bệ hạ rồi, nhưng bệ hạ không nghe."
"Hả?" Quần thần chấn kinh, thái hậu mà cũng không khuyên nổi, bọn họ không dám tin, bệ hạ dù có thay đổi cũng không tới mức không để thái hậu vào mắt chứ:
Lữ hậu bình tĩnh nói:" Ta là phụ nhân, không tiện nói nhiều ... Nhưng Trường An sắp xảy ra chuyện lớn rồi."
"Dám hỏi thái hậu là chuyện gì?"
"Thẩm Thực Kỳ khi quân phạm thượng, chọc giận bệ hạ, bệ hẹ bới thế truy cứu tội quần thần ... Ta nghĩ, bệ hạ nhất định hiểu lầm quần thần đều lừa mình, cho nên không nghe người khác khuyên .... Thậm chí sau khi thừa tướng và thái úy bị bắt, có kẻ ở trong thành lan truyền: Bệ hạ làm thế, ắt có đại họa."
"Bệ hạ giận lắm, lệnh các nước Đường, Lương, Hàn, Tề chuẩn bị quân đội, nói với tả hữu, một khi có biến, chiếu lệnh đại quân bốn nước vào kinh dẹp phản tặc."
Thúc Tôn Thông nghe câu này sợ tới không nói lưu loát được nữa:" Phải làm sao đây, sao có thể ngoại vương đưa quân nhập kinh chứ."
Quần thần ai nấy sợ tái mặt, thái hậu thở dài:" Ta đã khuyên được Đường vương, nếu không quân đội của nó giờ này đã tới ngoài Trường An rồi ... Không ngờ nó triệu tập 10 vạn đại quân, nói muốn làm sạch Trường An ..."
Quần thần nhốn nháo, chỉ Trần Bình ngồi yên chẳng nói chẳng rằng.
"Thái hậu, vạn vạn lần không thể, quân nước Đường là quân hổ lang, không biết lễ nghi, không tôn trọng pháp kỷ, nếu để bọn họ tiến kinh thì đó là họa tày trời."
"Thái hậu, xin khuyên can bệ hạ."
Mọi người nối nhau lên tiếng, xem ra cái danh Đường vương đúng là đủ dọa người ta sợ chết khiếp. Lữ hậu nheo mắt:" Chẳng lẽ chuyện này là lỗi của ta, là lỗi của bệ hạ? Đều là vì quần thần lừa gạt quân vương mới thành ra như vậy, chuyện này do quần thần gây nên thì do quần thần giải quyết."
Lữ hậu mắng xong thì đứng dậy rời đi.
Mọi người nhìn nhau, Thúc Tôn Thông chần chừ rất lâu, cuối cùng đi tới bên cạnh Trần Bình:" Trần hầu, nay bệ hạ tín nhiệm chỉ còn ngài thôi, mong ngài đi khuyên can bệ hạ. Cho dù bệ hạ xử tử lão thần, lão thần cũng tuyệt không nói hai lời, nhưng quân đội ngoại vương, tuyệt đối không thể vào Trường An."
Có đại thần lén lút nói:" Nước Đường dùng chế độ Bạo Tần, Đường vương ở Trường an, gian tướng loạn chính, sớm muộn cũng thành đại loạn."
Mọi người đều khẩn cầu, Trần Bình mới nói:" Chuyện này ta cũng không có cách nào, nếu muốn bệ hạ thay đổi tâm ý, vậy chúng ta phải cùng tạ tội với bệ hạ, trần thuật sai lầm trước kia, xin bệ hạ tha thứ. Phải nói thật, có lẽ bệ hạ còn tha cho chúng ta, dù không còn thân cận như bình thường nữa, cũng sẽ không có ý nghĩ đưa quân bên ngoài vào nữa."
"Vâng!"
"Tuân lệnh Trần hầu."
Rất nhanh quần thần vào Tuyên Thất Điện, mỗi một đại thần đi vào, thấy thiên tử liền quỳ xuống ngay, bắt đầu khóc lóc tự vạch tội mình, khẩn cầu thiên tử tha thứ, đảm bảo không làm thế nữa.
Lưu Doanh nghiêm mặt, nghe bọn họ nói, rốt cuộc hắn đã hiểu, hoàng đế không thể luôn tươi cười.
Lúc này Lữ hậu tới đại lao đình úy.
Đám đại thần ở đây rất trấn định, Tào Tham ngồi ở chính giữa, kiêu ngạo ngẩng cao đầu, quần thần bên cạnh ông ta bình chân như vại.
Nhìn cảnh này, Lữ hậu nhận ra, Lưu Trường không làm gì sai, đám người này căn bản không sợ hoàng đế, dù bị giam cầm, bọn họ cũng không coi vào đâu, vì bọn họ biết, hoàng đế sẽ không giết họ. Nếu người đưa bọn họ vào là Lưu Bang, bọn họ sẽ không bình tĩnh được như thế.
Khi Lữ hậu đi vào, Tào Tham trấn định đứng lên thi lễ, lửa giận trong lòng bà nổi lên, dù là bề ngoài, các ngươi cũng phải tỏ ra sợ hãi chứ:" Quân đội của Đường vương đang tới Trường An, đợi quân Đường vào Trường An, bệ hạ sẽ thẩm vấn các ngươi ở Tuyên Thất Điện."
"Cái gì?" Giây phút đó Tào Tham mất bình tĩnh, vì ông ta nghe thấy chuyện kinh khủng, xông tới chấn song, cấp thiết nói:" Thái hậu! Thái hậu! Sao người có thể cho quân ngoại vương vào Trường An, đây là chuyện tự chuốc diệt vong, không thể mở tiền lệ này.
"Ta không khuyên được bệ hạ, xem ra các ngươi đã làm bệ hạ cực kỳ tức giận." Lữ hậu nói một câu nhẹ nhàng rồi xoay người rời đi:
"Thái hậu đừng đi, thần muốn gặp bệ hạ."
"Đường vương che giấu dã tâm, quân Đường không được vào Trường An! Không thể được!"
"Nước Đường từ trên xuống dưới đều là phản tặc."
Tào Tham rống lên, thiếu chút nữa húc đầu vào chấn song, kêu muốn khản c.
Lữ hậu đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Tào Tham, lạnh lùng hỏi:" Phụng chiếu thảo phạt là phản tặc, vậy đánh sứ giả thiên tử là gì?"
Tào Tham sững sờ, nắm chặt chấn song:" Thần muốn gặp bệ hạ, thần muốn gặp bệ hạ ... Không thể để quân Đường vào Trường An."
Lữ hậu không nói gì cứ thế mà đi.
"Thả ta ra, ta muốn gặp bệ hạ."
Lữ hậu rời khỏi đình úy, lòng thư thái, bọn họ không sợ Lưu Doanh, vì Lưu Doanh có tức giận tới đâu cũng không làm ra chuyện gì, nhưng Lưu Trường có thể. Bà lại nhớ tới lời Lưu Bang khi phong Lưu Trường làm Đường vương.
Làm vây cánh thiên tử.
Đám người trong đại lao đình úy không cách nào bình tĩnh như ban đầu nữa, dù là Tào Tham hay Chu Bột, bọn họ đều bắt đầu hoảng loạn.
Bọn họ không sợ Lưu Doanh vì biết hắn là người thế nào, bọn họ sợ Lưu Trường, vì biết nó là dạng gì, là cái dạng không gì không dám làm.
Tào Tham nói với quần thần:" Nước Đường dùng cựu bộ của Hàn Tín, Anh Bố, Bành Việt thống soái quân đội, đám người này đều từng theo chủ nhân mưu phản, vì thế mà căm hận triều đường. Trương Thương là kẻ không ra Nho, không ra Pháp, hoàn toàn không có lòng trung thành, từ khi ông ta tới nước Đường, tự đặt luật Bạo Tần, coi thường chính lệnh, học hai sư huynh ông ta cai trị nước Đường chứ không giống thầy mình."
"Dân nước Đường ba thành không chịu quy hàng Đại Hán mà trốn vào núi sâu, ba thành theo Trần Hi làm phản sợ tội mà trốn sang Đường, lại thêm ba thành là người Hồ tránh Hung Nô mà quy thuận nước Đường. Chín thành này không biết vương pháp, chỉ biết Đường, không biết Hán."
"Còn Đường vương, tàn bạo vô lễ, theo học binh pháp Hàn Tín, ý phản của Hàn Tín chưa tắt."
"Quân đội đó sao có thể vào Trường An, vào rồi thiên hạ nguy mất."