Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 230: Quốc gia xây dựng trên sự phản loạn.”

Chương 230: Quốc gia xây dựng trên sự phản loạn.”

Nghe Tào Tham đánh giá về nước đường, cả một đám đại thần chỉ thấy sởn gai ốc, đây đúng là cái quốc gia thành lập trên đám phản loạn, từ đại vương tới thừa tướng, tướng lĩnh rồi chín thành bách tính, đều con mẹ nó là phản tặc. Có thể nói, nước Đường phản hết rồi, dù học theo Bạch Khởi chôn sống từ trên xuống dưới thì cũng không có kẻ nào oan uổng hết.


Chu Bột hít sâu một hơi, ông ta cũng chung suy nghĩ:" Nước Đường làm trài Hán luật, thi hành chế độ quân công, từ trên xuống dưới hiếu chiến, người dân lại chiến đấu cùng tái ngoại thời gian dài, hoặc là thổ phỉ chiếm cứ thâm sơn, hoặc là phản tặc từng chiến đấu với bắc quân, nên tính tình tàn bạo, người Trung Nguyên tuyệt không địch nổi."

"Đám tướng lĩnh đó không phải thứ lương thiện, nhất là đám dưới trướng Anh Bố, thường nói với tả hữu, Đường vương giống Bố lắm."

"Huống hồ nước Đường chiếm thế núi non, cúi nhìn Trường An, quân Đường chỉ cần mất ba ngày là công phá Hà Đông, tới được Trường An."

Nghe hai người này nói, các đại thần khác sợ choáng luôn, vội hỏi:" Đường vương thực sự muốn phản sao?"

Thực ra mấy năm qua, Đương vương dần trở thành ẩn họa lớn nhất trong lòng quần thần, hết cách mà, Đường vương không phải người lương thiện, quốc gia lại toàn phản tặc, sợ hôm nào đó nó nóng đầu muốn làm hoàng đế, thế là dẫn quân tới Trường An, ai cản nổi tên đó.

Tào Tham không sợ, ông vỗ về quần thần, Đường vương tuy bất hảo, nhưng thân cận với thái hậu và bệ hạ, sẽ không mưu phản.

Nhưng giờ lại do chính bệ hạ ra lệnh, sai Đường vương dẫn quân vào Trường An.

Tào Tham mặt tối đen:" Tuyệt không thể cho quân Đường vào thành Trường An."

Chu Bột trầm ngâm bổ xung:" Mấy năm qua, ta nhận được không ít tấu biểu đàn hặc tướng sĩ nước Đường, bọn chúng ngang ngược, từng tranh đoạt ba thớt chiến mã với sĩ tốt nước Triệu. Sáu binh sĩ nước Đường đánh một bì tướng nước Triệu trọng thương, bì tướng nước Đường dẫn người xông thẳng vào giáo trường nước Triệu, đi qua đâu, nơi đó cỏ cây không sống nổi. Cuối cùng chúng lấy hết khôi giáp vũ khí của sĩ tốt nước Triệu, rỡ cả giáo trường mang về nước Đường."

"Ta hạ lệnh Trương Thương nghiêm trị việc này, nhưng Trương Thương nói, sĩ tốt nước Triệu cướp ngựa trước, không phạt. Đường vương càng phái người đi đe dọa, nói dẫn đại quân công phá Hàm Đan, cuối cùng Triệu vương phải viết thư cho Đường vương, chuyện này mới kết thúc."

"Quân đội như thế mà vào Trường An ..." Chu Bột đập lên chấn song trước mặt:" Bọn chúng rỡ cả chấn song này mang về Đường."

"Nước Đường này toàn là thổ phỉ sao?" Có đại thần kinh ngạc thốt lên:

Tào Tham không nhịn được nữa:" Không được, không được, ta phải đi gặp bệ hạ, đây là chuyện của triều đình, chúng ta làm không đúng, bệ hạ trừng phạt chúng ta thế nào cũng được, dù là lấy mạng ta, cũng không thể để Đường vương loạn kinh sư. Nếu Đường vương dẫn quân nhập thành, vậy uy của triều đình sẽ giảm mạnh, sau này ngoại vương học Đường vương, không sợ triều đường nữa, một khi có biến, chúng ta không còn mặt mũi nào đối diện với tiên hoàng."

Thế là bọn họ lại đập chấn song gọi ngục tốt.

Nhưng ngục tốt mặc kệ, mấy canh giờ sau bọn họ mới vào, đón Tuyên Nghĩa đi.

Tuyên Nghĩa là người không theo học phái nào, nhưng tác phong giống hệt Pháp gia.

Hắn chấp pháp nghiêm khắc, chỉ nghe thiên tử, Lưu Doanh hạ lệnh, hắn dám tra tất cả, nếu Lưu Doanh gan hơn, hắn dám bắt tất cả.

Trước kia Lưu Bang bắt Hàn Tín, không ai dám vô lễ với Hàn Tín, Lưu Bang hạ lệnh cho Tuyên Nghĩa, Tuyên Nghĩa trực tiếp coi Hàn Tín là phản tặc, hoàn toàn không sợ phiền toái.

Lúc này Tuyên Nghĩa quỳ trước mặt Lưu Doanh, sắc mặt như thường, hắn không nghĩ xa như đám Tào Tham, hắn chỉ để ý lệnh thiên tử.

Lưu Doanh trầm giọng hỏi:" Tuyên Nghĩa ngươi biết tội chưa?"

Tuyên Nghĩa đáp:" Bệ hạ, thần ở đình úy, có người tới báo, nói Đường vương vì chuyện mẹ đẻ mà muốn giết Ích Dương hầu, thần vội dẫn người tới, sợ Đường vương làm sai."

"Thần tới nơi phát hiện Đường vương không làm thế, nhưng Đường vương trước kia có tiền án, lại cùng Ích Dương hầu có thù, nên mới lệnh người bắt Đường vương đưa về hoàng cung."

"Thần vốn định đưa Đường vương đi trước, sau thẩm tra chuyện này, xem kẻ nào báo sai, chỉ là bệ hạ hoài nghi mà bắt thần."

Lưu Doanh phẫn nộ đứng dậy:" Bình thường vì các ngươi mà trẫm nhiều lần trách sai Trường đệ."

"Người khác thần không biết, nhưng thần đàn hặc lỗi của Đường vương, chưa lần nào là sai."

"Ngươi thân là đình úy, đại thần nhiều lần lừa dối trẫm, ngươi không nói, chẳng lẽ không phải là tội?"

Tuyên Nghĩa đáp:" Thần có tấu lên, trước đó thần đàn hặc Tào Tham ẩu đả thiên sứ, phải trị tội, bệ hạ không trả lời. Thần đàn hặc Chu Bột tự ý cất giữ khải giáp, thần đàn hặc thái phó thừa cưỡng chiếm dân nữ, thần đàn hặc nội sử dối trên lừa dưới, nhiều lần thỉnh cầu bệ hạ cho bắt, bệ hạ không tin."

"Bệ hạ còn từng nói thần vu cáo đồng liêu, lệnh thần đóng cửa suy ngẫm."

Tức thì Lưu Doanh nói không ra lời, Tuyên Nghĩa đúng là từng đàn hặc những việc kia, nhưng Lưu Doanh khi gọi những đại thần đó tới, bọn họ tỏ ra oan ức, lại lấy ra chứng cứ chưa từng làm mấy việc đó. Về sau còn có người đàn hặc Tuyên Nghĩa vì ham công nên vu cáo đồng liêu.

Lưu Doanh chợt thấy hổ thẹn, hắn là người biết sai biết sửa, vội đỡ Tuyên Nghĩa lên:" Tuyên công, trước đó là do trẫm không đúng, không nghe khanh khuyên gián, tin tưởng đám gian tặc kia."

Tuyên Nghĩa chắp tay:" Do thần không thuyết phục được bệ hạ, đó là lỗi của thần, thần ăn nói không tốt, không biết khuyên can thế nào."

"Ài, bảo sao khanh luôn bị quần thần chỉ trích, giờ trẫm mới hiểu! Tuyên công, trẫm lệnh khanh tra rõ chuyện này, không tha kẻ có tội nào."

"Bệ hạ muốn thần nghiêm tra chuyện này?" Tuyên Nghĩa hỏi lại lần nữa:

Lưu Oanh phất tay:" Tra!"

"Vâng!"

Tuyên Nghĩa nhận lệnh đi ngay, Lưu Doanh chợt thấy vui mừng, thì ra trong quần còn có người tin tưởng được.

Rất lâu sau Lưu Trường và Tuyên Thất Điện, đang định nói thì nhìn quanh, hỏi:" Tuyên Nghĩa đâu rồi, không phải được thả rồi chứ?"

Lưu Doanh vui vẻ nói:" Trẫm ra lệnh tra tới cùng!"

Lưu Trường nhảy dựng lên:" Mẹ ta ơi, huynh trưởng, bình thường huynh không dùng Tuyên Nghĩa, sao lúc này lại dùng, huynh có biết hắn là loại người gì không?"

Lưu Doanh hơi hoang mang:" Hắn là người cương chính, vì sao không dùng?"

Lưu Trường vỗ trán chan chát:" Xong rồi! Xong rồi! Đám đại thần đó rơi vào tay Tuyên Nghĩa thì còn được mấy người sống sót? Huynh định thiết lập lại bách quan sao? Nhị ca, mau hạ chiếu Tuyên Nghĩa dừng tay, chúng ta ép đám Tào Tham tới thỉnh tội, không phải là muốn giết sạch họ."

Nói xong Lưu Trường chạy đi, Lưu Doanh cuống quít gọi cận thị.

"Loan Bố! Loan Bố! Đánh xe! Đại lao đình úy!"

Loan Bố nhìn bộ dạng của đại vương, biết chuyện khẩn cấp, Quý Bố không nói gì, mọi người phóng như bay tới đình úy.

Khi Lưu Trường nhảy xuống xe ngựa xông vào đình úy thì Tào Tham đang di ngôn.

Đúng, đúng là đang căn dặn di ngôn.

Ông ta bị trói chân tay, đè xuống đất, sĩ tốt đình úy đứng bên đang lau đao, chuẩn bị chém đầu.

Tuyên Nghĩa đứng bên, đang tuyên đọc tội danh của Tào Tham, tội danh chỉ có một, đánh đập thiên sứ, coi thường thiên tử, theo Hán luật, đây là trọng tội chặt đầu.

"Ngươi về nói với bệ hạ, ngàn vạn lần đừng để Đường vương ..." Tào Tham đang nói thì thấy Đường vương hùng hổ xông vào, càng thêm phẫn nộ:" Đại vương, không được cho ngoại quân nhập kinh, nếu không sẽ hủy giang sơn Đại Hán, ngài phải nghĩ cho thái hậu, nghĩ cho bệ hạ, phải xứng với sự tín nhiệm của tiên hoàng."

Gì thế? Lưu Trường ngớ ra, Tào tặc nói cái quái gì vậy?

Nó lờ ông ta đi, quay sang Tuyên Nghĩa:" Khẩu dụ của bệ hạ, chưa xử trí vội, bệ hạ muốn gặp bọn họ lần nữa."

Tuyên Nghĩa nghiêm mặt:" Thần phụng lệnh thiên tử, tru sát gian tặc, ngoài thiên tử không nghe ai! Chém!"

"Dừng tay! Loan Bố, chém ... Cứu ông ta! Quý Bố ngươi cũng lên đi."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất