Chương 237: Cái công cũng đi rồi.
Hai huynh đệ trò chuyện rất lâu, đến khuya mới ngủ.
Hôm sau hai người rời đi, tới chỗ đất cày không xa nơi đó, Lưu Doanh lại cau mày nhắc lại chuyện hôm qua:" Bách tính nơi này sao bây giờ mới gieo trồng, muộn quá rồi."
"Đừng hỏi quan lại, không kẻ nào nói thật, hỏi bách tính là được."
Lưu Trường kéo huynh đệ ra ruộng, vừa tới nơi thì có một con chó ở bên xông ra, không ngừng nhắm vào họ sủa điên cuồng.
"Đừng sủa nữa, chủ nhân của ngươi ở đâu?"
"Gâu gâu gâu!"
"Chó ngu!" Lưu Trường bị con chó sủa tới phát bực, đi tới vung tay cho một cái vả, con chó bị vả tới lảo đảo, ư hử vài tiếng khiếp hãi cong đuôi chạy:
Rất nhanh có hai nông phu ở sau cây vội vàng đi ra, nhìn cách ăn mặc của Lưu Trường, Lưu Doanh biết là quý nhân nên sợ lắm, quỳ xuống hành lễ.
Lưu Trường chẳng ngại họ bùn đất, đỡ dậy hỏi:" Lão trượng, có thể xin ít nước uống không?"
"Có, có ạ."
Mấy người ngồi xuống gốc cây, lão giả ngồi cùng, còn người trẻ tuổi lại đi kéo cày.
"Lão trượng, sao lại gieo trồng muộn thế?"
"Ôi, không có trâu cày, cũng không có hạt giống ... Họ nói, phải khai khẩn, đâu đâu cũng thiếu trâu và hạt giống."
Lưu Doanh trò chuyện với ông già, Lưu Trường thì xem người trẻ tuổi cật lực kéo cày, may mà cái lê này không phải là sắt nên người có thể kéo được, nhưng cái lê bằng gỗ thì kéo tốn công lắm, hiệu quả chẳng cao.
Lưu Doanh đang trò chuyện với ông già thì thấy Lưu Trường sắn tay áo lên, đi xuống ruộng :" Trường ... Á Phu, đệ làm gì thế?"
"Giúp một tay, huynh cũng tới, còn ngồi làm gì?"
Lưu Doanh thấy chàng trai kia ra sức kéo, cày tựa hồ bị kẹt vào cái gì, không kéo được. Lưu Trường đã nhảy xuống ruộng tới bên chàng trai kia, hắn cũng nổi hứng đứng dậy sắn tay áo, ông già cả kinh:" Không dám để quý nhân làm việc này."
"Ài, lão trượng nói gì thế?"
Lưu Doanh không để ý, cũng xuống ruộng, ba người cùng kéo cày.
Lưu Trường cắn răng, không ngừng dồn sức, cái cày từ từ bị kéo đi, "phựt ~~~~" từ chiếc cày phát ra tiếng động lớn, bị nhấc lên rồi. Ba người cùng reo mừng, Lưu Trường thở hồng hộc nói:" Tốt rồi!"
Lưu Doanh cũng vui vẻ, hắn nhìn hai tay mình, cười ha hả:" Chúng ta khỏe quá, vậy mà kéo ra được."
"Huynh trưởng, đệ phát hiện ra, huynh ngày càng giống Như Ý rồi đấy!"
"Ha ha ha ha." Lưu Doanh thoáng ngẩn người phát ra tràng cười dài:
Khi Lưu Trường vui vẻ về tới Tiêu Phòng điện thì Vương Lăng đang quỳ trước mặt thái hậu.
Có thể nhìn ra tâm tình Lữ hậu cực tệ, bà cắn chặt răng, Lưu Trường hiếm khi thấy trừ mình ra còn có người khiến a mẫu giận thành như thế. Dù sao người tới trêu chọc a mẫu có thể nằm đời chết vì bệnh rồi.
Nó nhịn cười đứng ở bên quan sát Vương Lăng.
Vương Lăng nghiêm nghị nói:" Kiến Thành hầu dung túng con cái làm chuyện ác là lỗi của ông ấy, mà Kiến Thành hầu dám làm thế là vì thái hậu sủng ái ông ta, đó là lỗi của thái hậu.
"Ha ha ha." Lữ hậu cười lạnh, tiếng cười rất khiếp người.
Vương Lăng chẳng sợ hãi, ông ta đứng dậy nhìn Lưu Trường:" Đường vương cũng thế, với tuổi của Đường vương không nên tiếp tục sống trong Tiêu Phòng Điện, nên lập điện riêng! Còn nữa Đường vương cũng phải tuân thủ pháp kỷ, nếu không nên nghiêm trừng."
Lưu Trường vốn đang xem trò hay, không ngờ lửa cháy lên người, tức thì nổi giận, mắng:" Vương Lăng, ngươi muốn chết à?"
"Đường vương coi Hán luật như không có, hành vi ngông cuồng, ngồi cùng xe với thiên tử, hiềm nghi vượt giới hạn! Chẳng lẽ không sợ thiên tử hỏi tội à?"
Thiên tử hỏi tội thế nào không biết, Lưu Trường rất muốn cho một búa đập chết thứ vô pháp vô thiên này, nhưng thiên tử cần một quốc tướng mạnh mẽ, nay quốc sự chuyển biến không dễ, nếu đập chết ông ta, sẽ uổng phí công sức.
Sau khi thành công trêu chọc hai người không nên trêu chọc nhất Đại Hán, Vương Lăng ngạo nghễ rời đi.
Lưu Trường hiểu ra a mẫu sao giận như vậy:" Con tuyệt đối không bỏ qua kẻ này."
Lữ hậu đã bình tĩnh lại:" Tính cách Vương Lăng cương liệt, nhưng một lòng trung thành với huynh trưởng con, có ông ta ở đó, quần thần sẽ răm rắp nghe lời đại ca con, không ai dám vỗ lễ. Con không được ra tay với ông ta, hiểu chưa?"
"Chẳng lẽ phải nhịn sự vô lễ của ông ta à?"
"Nhịn đi, ta cũng nhịn rồi, chẳng lẽ con còn không nhịn được, huống hồ ông ta nói gì sai sao?
Lưu Trường phồng má, miệng lẩm bẩm gì đó, Lữ hậu ngẩng đầu nhìn xa, nói:" Trong ba vị quốc tướng của Đại Hán, Tiêu tướng đứng ở phía quốc gia, không ngại đắc tội với thiên tử, không ngại đắc tội với đồng liêu. Tào Tham nỗ lực duy trì cân bằng triều đường, ổn định trong nước, không nghiêng về bên nào ... Duy chỉ có người này hoàn toàn đứng về phía huynh trưởng con."
"Con biết, chỉ chướng mắt với con người ông ta."
"Con không biết rồi, Vương Lăng là người số khổ, ông ta là hào tộc huyện bái, giao hảo với Ung Xỉ. Nhưng khác với Ung Xỉ, ông ta là người hào sảng, hiếu thuận với phụ mẫu, có hiền danh, a phụ con lấy lễ mà đãi ... Sau ông ấy dẫn quân cát cứ Nam Dương, thành chư hầu một phương. Thế nhưng mẫu thân ông ta bị Hạng Vũ bắt, ép ông ta phải đầu hàng."
"Mẫu thân ông ta vì bảo vệ nhi tử, quyết đoán rút kiếm tự sát, thi thể bị Hạng Vũ nấu."
"Vương Lăng liền quy hàng a phụ con, thảo phạt Hạng Vũ … Chỉ là khi đó tính cách ông ta trở nên nóng nảy, cả nhà họ đều là người cương liệt."
Lưu Trường trầm tư hồi lâu gật đầu:" Được rồi, con biết rồi, con sẽ không ra tay với ông ta, nhưng mà a mẫu, tính cách này của ông ta không thể làm tướng."
"Ừm, chuyện này con không cần lo." Lữ hậu chuyển chủ đề:" Cái công sắp đi rồi, con đi tiễn đi."
"Hả??" Lưu Trường nhảy dựng lên, hét lớn:" Vì sao Cái công lại phải đi?"
"Cái công tới hoang cung là để dạy vỡ lòng cho các hoàng tử, nay dạy xong rồi thì về thôi."
"Không phải có Kiến sao? Còn có Tường!"
"Bọn chúng còn nhỏ, chẳng lẽ muốn Cái công đợi chúng trưởng thành?"
Lưu Trường gãi đầu " Ông ấy về đâu ạ?"
"Tất nhiên là nước Tề."
.............. ................
"Sư phụ!"
Lưu Trường nắm chặt tay Cái công, đang định nói thì Cái công đã nói trước:" Được rồi, đừng gọi nữa, xe tới nước Đường ở đâu?"
Lưu Trường ngây ra chốc lát, cười toét miệng:" Ngay ngoài hoàng cung."
Cái công vuốt chòm râu trắng:" Vậy thì xuất phát thôi."
"Sư phụ, đệ tử còn chưa nói mà."
"Ngươi có thể thả cho ta về nước Tề sao?"
Cái công hừ lạnh, Lưu Trường cười hì hì giúp ông cầm rương sách, lại gọi cận thị chuyển đồ, Cái công có chút hoài niệm Thiên Lộc Các, quay đầu nhìn lại hồi lâu rồi thở dài."
"Sư phụ, không sao đâu, tương lai người nhớ các đệ tử khác thì gọi họ tới nước Đường."
"Cái thằng nhãi này." Cái công mắng:" Ngươi suốt ngày lấy danh nghĩa của ta, đi lừa gạt bao nhiêu người, lại làm bậy ở nước Đường, làm hỏng thanh danh của ta, lần này ta tới nước Đường, là để chỉnh đốn đám người đó. Xem xem kẻ nào dám bắt ta."
"Ha ha, sao có người dám vô lễ với sư phụ?"
"Tên Trương Thương kia dùng bàng môn tà đạo trị quốc, còn không biết thẹn nói đó là đạo Hoàng Lão, ta phái tới đó đấu một phen."
"Đúng! Đúng! Sư phụ nên làm thế sớm rồi mới phải."
Có thể nhìn ra, Cái công rất căm hận nước Đường man rợn, với cả tên gian tướng xảo trá kia. Lưu Trường lại nói: " Sư phụ tới Đại Đường tất nhiên phải làm tướng quốc, đệ tử sẽ trực tiếp dâng tấu lên bệ hạ, để bệ hạ lệnh sư phụ làm Đường tướng."
"Lão phu tới nước Đường không phải vì có được quan chức."
"Vậy làm phụng thường, chỉnh đốn nước Đường, tóm lại có quan chức mới làm việc được chứ, sư phụ thích chức nào, quả nhân ban chức đó không do dự" Lưu Trường hào hứng hứa hẹn, có điều nó chia nửa buồn vui, nước Đường có thêm một hiền tài, nó lại thiếu đi một người thân thuộc: