Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 236: Không phải con Giáng hầu.

Chương 236: Không phải con Giáng hầu.

Ở cùng Tiêu Diên vài ngày, Lưu Trường mới tới phủ Hàn Tín, trông ông ta có vẻ tức giận, mắt lạnh băng, chẳng biết giận ai.

"Sư phụ ... Tiêu tướng đi rồi."

"Ta biết."

"Sư phụ làm sao thế?"

"Ta dâng tấu thỉnh cầu đưa chân Tiêu tướng, thái hậu không cho."

"Sư phụ chỉ cần tiễn Tiêu tướng trong lòng đều được, nghi thức đều do Thúc Tôn Thông bày ra, trước Thúc Tôn Thông, chẳng lẽ không ai tưởng niệm sao?" Lưu Trường cầm thẻ trúc lên:

"Không ngờ sư phụ vẫn để ý Tiêu tướng, ông ấy luôn muốn xử tử người, tới trước lúc lâm chung cũng thế ... Đệ tử cho rằng sư phụ phải ghét ông ấy lắm."

"Ông ấy làm thế vì quốc sự, sao phải oán trách?"

"Được rồi, sư phụ, tiếp tục giảng bài thôi, hôm nay học tới công thành chiến rồi."

Hàn Tín nhìn nó:" Trông ngươi chẳng có chút đau buồn gì."

"Giờ đau buồn có ích gì, có thể đưa Tiêu tướng về được không? Có thời gian nhàn hạ thế này, chẳng bằng để mình thêm tiến bộ. Tiêu tướng lúc lâm chung dặn đệ tử nhiều việc lắm, nếu làm được mới là sự tưởng nhớ tốt nhất."

"Ngươi nghĩ thật thoáng." Hàn Tín tán thưởng:" Xem ra ngươi đúng là lớn rồi."

"Tất nhiên rồi, đệ tử sớm qua cái tuổi khóc lóc xụt xùi, cho dù là một ngày sư phụ ... Khụ khụ, chúng ta nên học thôi."

Hàn Tín nghiêm mặt:" Tiêu tướng trước kia coi ta là địch, nay ngươi được ta truyền thụ, nước Đường thế lớn, ông ta một lòng vì triều đình, chắc chắn vì thế mà kiêng kỵ ngươi ... Ta không tin ông ta trước khi chết không chuẩn bị, ngươi đợi mà xem, ngươi sẽ thấy thủ đoạn của ông ta ngay thôi."

"Hả, Tiêu tướng sẽ đối phó với đệ tử à, ông ấy trước lúc ra đi còn căn dặn hậu sự với đệ tử mà, sao có thể đối phó với đệ tử chứ?"

"Đừng vội, ngươi sẽ biết ngay thôi."

Lưu Trường tròn mắt:" Ông ấy một lòng nghĩ cho triều đình, vì sao kiêng kỵ đệ tử? Chẳng lẽ thấy đệ tử cũng sẽ mưu phản à?"

"Ngươi không mưu phản, nhưng con ngươi, cháu ngươi thì sao? Nếu phát triển thế này, chưa tới 20 năm nữa, thế của nước Đường sẽ không cản nổi ... Đợi ngươi không còn, bệ hạ cũng không còn, nếu triều đình muốn tước bớt nước Đường, ngươi nghĩ con ngươi sẽ làm gì? Nếu tính cách nó giống ngươi, ngay hôm sau Hán Đường giao chiến, thiên hạ đại loạn, máu chảy thành sông ..."

“Được rồi, được rồi sư phụ, chuyện đó còn xa mà.” Lưu Trường ngăn cản, lo luôn đời sau rồi, thế thì lo tới bao giờ mới hết.

Còn Lưu Trường, nó không lo xa như vậy, trước mắt còn chuyện quan trọng hơn.

Mấy hôm sau, trước khi rời khỏi hoàng cung, nó quay lại dặn Lưu Doanh: "Huynh trưởng, lần này ra ngoài, huynh tên là Chu Thắng Chi, đệ tên là Chu Á Phu, con của Giàng hầu, nhớ chưa?"

Lưu Doanh tò mò hỏi:" Vì sao không tiếp tục lấy danh nghĩa nhà Kiến Thành hầu."

"Không thể dùng nữa, đệ đã nửa tháng không thấy Lữ Lộc, Lữ Sản cũng bị Kiến Thành hầu mắng, rồi lại bị a mẫu kéo tới Tiêu Phòng Điện đánh ... Huynh trưởng, làm người phải có điểm dừng."

"Được."

Lưu Doanh lần nữa theo Lưu Trường ra ngoài, từ sau lần ra ngoài đó, hai huynh đệ thường mạo danh xuất cung, đó đã thành thói quen. Đôi khi đi loanh quanh Trường An, có lúc tới nơi ở gần, họ đi không ít nơi, Lưu Trường có thêm vốn bốc phét, dù sao mở mồm ra là nói du lịch các nước, nói đâu vào đó.

Bọn họ lại tới một thôn quê, không còn là cảnh chẳng một bóng người nữa, thi thoảng có người ra vào, náo nhiệt lắm. Thấy quý nhân tới lý chính dẫn một tiểu lại ra nghênh đón, Lưu Doanh không nói, chỉ làm theo lời Lưu Trường dặn, đầu ngẩng cao, không coi ai ra gì.

Lưu Trường vênh mặt hỏi:" Ngươi là lý chính à, bọn ta là con của Giáng hầu, ta là Chu Á Phu, đây là huynh trưởng ta Thắng Chi ... Hôm nay muốn nghỉ ở đây."

"Sớm nghe uy danh Giáng hầu, thiếu quân nghỉ ở đây là vinh dự của bọn tiểu nhân." Lý chính dẫn hai người vào trong thôn:

Lưu Doanh nhìn quanh hỏi:" Nơi này sao còn chưa gieo giống."

"Bẩm quý nhân, nơi này khí hậu và chất đất khác biệt, nên muộn một chút."

Lưu Trường kéo tay Lưu Doanh bảo hắn đừng hỏi nữa, vào dịch rồi Lưu Trường mới hỏi:" Nơi này có mỹ nhân không?"

Lý chính sững người, vội nói:" Thiên tử có cấm lệnh, nghiêm cấm các nơi ... Thiếu quân hầu, Trường An khác trước rồi, không thể như thế nữa."

Lưu Trường không vui:" Ta không nói, ngươi cũng không nói, vậy ai biết chứ?"

Lý Chính cười méo miệng:" Thiếu quân hầu chắc chưa biết, nay có một đám người, người mặc tú y, tay cầm tiết trượng và hổ phù, tuần tra khắp nơi, phát hiện chuyện trái pháp luật có thể thay thiên tử hành sự. Bọn họ nghe lệnh thiên tử, không nể nang bất kỳ ai, không ai quản được. Tháng trước gần nơi này có mười ba vị quan lớn nhỏ bị Tú y sứ giả giết chết."

Lưu Trường tức giận:" Cái gì mà Tú y sứ giả nếu để ta gặp được, thấy tên nào giết tên đó."

Lý chính mặt biến sắc:" Không thể nói thế."

Đại khái là sợ nhi tử Giáng hầu lại nói lời gì kinh người, lý chính sai chuẩn bị cơm nước xong rồi vội vã bỏ đi. Lý giám đi theo ông ta trầm tư nói:" Lý chính, vừa rồi thuộc hạ nhìn hai người kia rất lâu, thấy là lạ."

"Có gì lạ, chẳng lẽ mạo danh, nhưng vừa rồi bọn họ lấy ra nghiệm truyền đúng là của phủ Giáng hầu mà."

"Thuộc hạ tựa hồ thấy qua bọn họ ở đâu, quen quen ..." Lý giám nghĩ một lúc, mặt tái dại:" Đúng rồi, bọn họ không phải con Giáng hầu."

Hắn kéo lý chính vào chỗ kín, nói:" Chúng ta không thể trêu chọc bọn họ, phải chiêu đãi thật tốt."

Lý Chính kinh ngạc hỏi:" Vậy hai người đó là ai?"

"Bọn họ xưng là con Giáng hầu, kỳ thực chính là con Kiến Thành hầu đó."

"Trời ơi, chẳng lẽ chính là Lữ thị huynh đệ, không việc ác gì không làm đó sao?"

"Chính là bọn họ, nghe nói bọn họ rất hung tàn, có quan địa phương tấu lên, xin Kiến Thành hầu quản giáo tốt nhi tử của mình, bọn họ tất nhiên sợ tội, nên mạo danh con Chu gia ... Không thể đắc tội với họ."

"Hừm, quả nhiên lại vì nữ sắc mà tới, đợi chúng đi rồi, ta nhất định sẽ tấu lên."

Lưu Doanh lúc này đang vui vẻ nói với Lưu Trường:" Xem ra Tú y sứ giả rất có hiệu quả."

"Đương nhiên rồi, kế sách của đệ rất khá phải không? Thứ này hai năm trước ở nước Đường đã có, nhưng ở đó gọi là Cẩm y sứ giả ... Bảo huynh làm sớm, huynh không nghe, giờ biết chưa?"

Lưu Doanh gật đầu:" Trường đệ, nước Đường còn có chính sách gì nữa."

"Ha ha ha, huynh trưởng, chính sách của nước Đường không phải đều thích hợp với Đại Hán. Tình hình nước Đường là lúc nào cũng phải sẵn sàng tác chiến với Hung Nô, tuy nay không có địa chiến, nhưng Hung Nô vẫn thi thoảng tới cướp Thượng Quận. Đương nhiên, nước Đường cũng đáp lễ ... Triều đình căn bản không có lo lắng này, con người Tào tặc không ra sao, nhưng chính sách đều rất tốt.

"Ài, Đại Hán bao giờ mới giàu lên được đây." Lưu Doanh mới chỉ đi quanh Trường An nhưng đã hiểu ra rất nhiều điều:

"Huynh trưởng, nếu a phụ mà nhìn thấy Đại Hán bây giờ sẽ mừng tới chết luôn. Năm ngoái sản lượng lương thực gấp bốn lần thời a phụ rồi ... Cơm phải ăn từng miếng, thế này đã khá lắm rồi, quốc khố đã có tích góp, huynh không thấy Vương Lăng cười tới méo miệng luôn à?"

"Vương tướng đúng là một lòng vì nước."

"Cái này thì đúng thật, chỉ là con người thẳng tính quá, trong triều phàm có ai chất vấn ông ta là ông ta bãi miễn ngay ... Riêng điểm này đã kém Tào tặc quá xa, nhưng ông ta đúng là trung thành ... Cả a mẫu cũng tức điên với ông ta, ha ha ha." Lưu Trường cười xong lại nói nhỏ:

"Hôm trước Vương Lăng tới Tiêu Phòng Điện, nói hoàng đế tới bái kiến thái hậu, thái hậu nên ra ngoài điện đợi ... Đệ cũng sợ đứng tim, a mẫu thiếu chút nữa mời ông ta uống rượu, nể mặt ông ta trung thành mới thôi ... Ha ha ha, đệ chưa thấy ai như thế, Tuyên Nghĩa cũng không bằng, Tuyên Nghĩa không dám tới trêu chọc a mẫu, ha ha ha."

Lưu Doanh cười không nổi, vị Vương tướng này còn lỗ mãng hơn Lưu Trường, Đại Hán đệ nhất đầu sắt, làm việc gì cũng không thèm cân nhắc hậu quả. Chỉ mấy tháng làm thừa tướng, tấu biểu đàn hặc ông ta đã n hấn chìm Lưu Doanh.

"Ta thấy không bằng để ông ta đổi chỗ với Quán hầu, để ông ta làm thái úy ... Tác phong của ông ta rất thích hợp trị quân, còn quản lý triều đường quá cứng rắn."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất