Chương 238: Chết rồi, ta thành Như Ý rồi.
Cái công cùng Lưu Trường rời Thiên Lộc Các, tới cổng rồi ông lại quyến luyến quay đầu nhìn, Lưu Trường không nói gì cả, chỉ kiên nhẫn đứng đợi. Cái công nhìn vài lượt, hồi tưởng lúc nơi này đông đúc nhất, Lưu Trường và Như Ý cãi nhau, Lưu Hằng chăm chỉ đọc sách, Lưu Khôi ăn vụng, Lưu Hữu rụt rè nấp sau lưng. Mới đầu ông chẳng muốn tới đây, dạy học cũng chỉ miễn cưỡng thôi, vậy mà dần dà coi nơi này như nhà của mình, để giờ rời đi lại lưu luyến thế này.
Ra tới cổng hoàng cung, thấy Loan Bố, Chu Thắng Chi, Phàn Kháng, Trương Bất Nghi, Hạ Hầu Táo, Trần Mãi tụ tập đằng xa, đang túm tụm bàn bạc gì đó, thi thoảng nhìn về cổng hoàng cung, bộ dạng khả nghi.
Lưu Trường vội nói lớn:" Khụ khụ, sư phụ, những người này nghe nói hiền danh của sư phụ, cho nên chuyên môn tới tiễn chân.”
Trương Bất Nghi ngây ra mất một lúc, vội vàng gật đầu:" Vâng, vâng, đúng là thế."
Cái công thừa hiểu chuyện gì:" Không phải tới bắt cóc ta chứ?"
Lưu Trường cười to khác thường:" Ha ha ha, sao có thể ạ, Lưu Trường này do tồi tệ tới đâu cũng sao có thể vô lễ vô lễ với lão sư của mình chứ? Đệ tử tôn kính sư phụ còn không hết mà."
Cái công lên xe, Trương Bất Nghi sẽ phụ trách đưa ông tới nước Đường, Lưu Trường đứng ở bên xe, dặn dò:" Chiếu cố cho tốt sư phụ ta, đi đừng quá gấp, phải thường xuyên nghỉ ngơi."
Cái công vẫy tay gọi Lưu Trường tới gần, căn dặn:" Sau khi ta đi, vẫn phải chăm chỉ đọc sách, đợi ngươi tới nước Đường, ta sẽ đích thân kiểm tra."
"Chuyện luyện kiếm không được dừng, nên luyện với nhiều người khác nhau như vậy mới có thể tiến bộ được."
"Không được vô lễ với quần thần, mọi người có chính kiến khác nhau là chuyện bình thường …"
Cái công căn dặn cả một đống chuyện tựa hồ như chẳng sao yên tâm được, xe chầm chậm lên đường, Lưu Trường đi theo tiễn đoạn xa.
Khi xe khuất bóng, Lưu Trường giơ tay ra đêm, thiếu bảy người nữa.
Lưu Trường không buồn, vì nó tiễn nhiều người đi rồi, có cả người đi mãi. Cái công đã đi, nó rảnh rỗi không có gì làm, kéo đám quần hiền đi ăn uống, sau khi ăn no, cả đám leo tường ... À rời đi, Lưu Trường nghênh ngang về cung, nó tới thẳng cung Cam Tuyền.
Đương nhiên Lưu Trường tới thăm do tử, Tường lớn dần, đường nét giống hệt phụ thân, Lưư Trường thích bế trong lòng trêu nó. Tào hoàng hậu nhìn cữu tử nô đùa, cười hỏi:" A mẫu không sao chứ?"
"Không sao, không sao! Chỉ là bị Vương Lăng làm giận vô cùng."
"A mẫu lâu rồi không tới cung Cam Tuyền."
"À, chắc là a mẫu bận, a mẫu không tới thì tẩu mang Tường sang đó."
Hai người đang nói chuyện thì Lưu Trường chú ý tới Kiến đang ở xa nhìn mình hung dữ.
"Ngươi nhìn gì thế hả?"
"Liên quan gì tới ngươi?"
Tào hoàng hậu vội mắng:" Kiến, không được vô lễ với huynh trưởng."
Lưu Kiến chỉ tay:" Huynh ấy luôn bắt nạt đệ, hôm trước còn làm hỏng người gỗ của đệ."
"Ha ha ha, chẳng qua là người gỗ thôi mà, ta tặng đệ con khác là được." Lưu Trường không coi đó là chuyện gì to tát."
"Ta không cần!" Lưu Kiến hét lên:" Đợi ngươi già rồi, ta sẽ phá đồ chơi của ngươi."
"Kiến, không được vô lễ với Thất ca." Tào hoàng hậu lại mắng:
"Ha ha ha ha, không sao đâu, trước kia đệ cũng ...." Lưu Trường đang cười rất to, đột nhiên khựng người, sắc mặt cứng lại.
Chết rồi, ta biến thành Như Ý rồi.
.............. ............
Còn lúc đó trong phủ Kiến Thành hầu, Lữ Thích Chi mặt tối đen nghe nội sử kể chuyện nhi tử của ông ta làm xằng bên ngoài.
Lữ Lộc khóc không ra nước mắt:" A phụ, con oan, không phải con."
"Ngươi làm bậy đã đành, lại còn giả mạo nhi tử của Giáng hầu, muốn Giáng hầu gánh tội cho ngươi à?"
"Con oan, con không làm."
"Thằng khốn kiếp nào đang hại ta."
……………. ……………..
"Chính là đây ... Nơi này là tốt nhất." Lưu Trường ngắm nhìn đại điện, hài lòng gật đầu:
Lúc này đã là mùa thu, chính là mùa quần hiền thích nhất.
Bị Vương Lăng không ngừng quấy nhiễu, Lữ hậu quyết định cho Lưu Trường chuyển ra ngoài. Đương nhiên, chuyển đi không có nghĩa là ở ngoài hoàng cung, mà là ở tại đại điện khác, giống Lưu Khôi, Lưu Hằng trước kia.
Hồi đó Lưu Trường rất hâm mộ đám ca ca có điện riêng.
Lưu Trường chuyên môn chọn một đại điện cách cửa bên hoàng cung không xa lắm, ở đây nó có thể lén chuồn … À, có thể mỗi ngày đi thăm a mẫu.
"Đại vương có thể đặt tên cho điện."
"Hả? Nơi này không phải là điện Hậu Đức à, còn có thể đổi tên sao?"
Cận thị cười lấy lòng:" Cái tên này do Sở vương đặt khi ở đây, nay đại vương vào ở tất nhiên là có thể đặt tên khác."
Lưu Trương nói không cần nghĩ:" Vậy gọi là Bá Vương điện đi."
Cận thị lảo đảo:" Đại vương, không ổn, cung điện Hán gia ta, sao có thể gọi là Bá Vương điện chứ?"
"Vậy gọi là Cao hoàng đế điện."
Cận thị ngã lăn ra đất:" Đại vương, không thể."
Cái này không được, cái kia không được, Lưu Trường bực mình phất tay:" Vậy vẫn cứ gọi là Hậu Đức đi, không cần đổi."
Có điện của mình, tất nhiên là phải có người hầu hạ, đại khái biết tính Đường vương thế nào, Lữ hậu không an bài cung nữ cho nó, chỉ an bài sáu cận thị. Cận thị đứng đầu tên Trương Khanh, là người cao ráo, tướng mạo tuấn lãng, chỉ là không có râu, là một người bị thiến.
Cận thị hoạn quan trong cung không phải là người bị thiến cả, một nửa là sĩ nhân, một nửa là người bị thiến. Người bị thiến thì phụ trách chiếu cố thái hậu, hoàng hậu và các hậu phi, sĩ nhân thì hầu hạ thiên tử.
Trương Khanh chính là cận thị chiếu cố thái hậu, theo thái hậu bảy tám năm, rất được tín nhiệm.
Khi đám cận thị bắt đầu bận rộn, Trương Khanh đi tới bên Lưu Trường, ôn hòa nói: "Đại vương đã lập điện, nên khoản đãi trưởng bối cùng với tông thất, có cần thần phụ trách chuyện này không?"
"Ặc ... Có cần chuẩn bị quà không?"
"Có ạ, chuyện này cứ giao thần, thần sẽ chuẩn bị hỏa đáng."
Trương Khanh giọng nói rất êm, không có kiểu the thé của hoạn quan, nói thong thả, nhả chữ rõ ràng, nghe rất thoải mái. Lưu Trường cũng thân thuộc với hắn lắm, dù sao từ lúc nó biết đi, Trương Khanh đuổi theo nó khắp hoàng cung.
"Được, chuyện này giao cho ngươi, quả nhân đi học tập đây."
Lưu Trường đang định đi, Trương Khanh vội chắn đường:" Trước khi đại vương đi, có thể nói với thái hậu một tiếng."
"Được, trước đó không lâu ta có được một xá nhân của thái hậu, bây giờ có thêm một cận thị của thái hậu chứ gì?"
Trương Khanh cười nói:" Đại vương vừa mời rời Tiêu Phòng Điện, thái hậu khẳng định rất thương tâm ... Thần làm thế là vì nghĩ cho đại vương."
Lưu Trường suy nghĩ một lúc, quyết định tới Tiêu Phòng Điện.
Bên trong Tiêu Phòng Điện, Tào hoàng hậu bế Tường, lúng túng ngồi trước mặt thái hậu, hết sức bất an, Lữ hậu nghiêm mặt không nói không rằng.
Lưu Trường đột nhiên tới, phá vỡ không khí yên ắng trong điện:" A mẫu, con ... À, Tường cũng có ở đây à?"
Lưu Trường vui vẻ đón lấy đứa bé từ Tào hoàng hậu, cười vui vẻ n gồi xuống bên cạnh Lữ hậu:" A mẫu xem, thằng bé này giống cha quá, càng lớn càng giống đại ca con."
"Ha ha, đúng là giống cha." Lữ hậu nói chẳng có chút vui vẻ nào:
Lưu Trường ngớ ra, nhìn Tào hoàng hậu hỏi:" Ai chọc giận a mẫu đệ thế, có phải tên Vương Lăng kia không?"
Tào hoàng hậu cúi đầu không đáp.
Lữ hậu đứng dậy đi vào trong phòng, Lưu Trường giao đứa bé cho Tào hoàng hậu nói:" Tẩu về cung Cam Tuyền trước đi."
Lưu Trương vào trong phòng, nó vừa ngồi xuống thì Lữ hậu bùng nổ:" Tào Tham còn sống, nhi tử ông ta Tào Quật đã muốn phong hầu! Huynh trưởng con còn chuẩn bị cho hắn làm lang trung lệnh!! Hắn có quân công gì để được phong hầu, hắn có tài gì để làm lang trung lệnh."