Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 239: Quả nhân phải cưới vài nàng.

Chương 239: Quả nhân phải cưới vài nàng.

Lưu Trường không nói ra lời, bảo sao vừa rồi a mẫu giận đại tẩu, Tường tới mà không vui thì ra là vì chuyện này.

Nhưng mà Lưu Trường cũng không nói huynh trưởng làm sai ... Tân thiên tử đăng cơ, trọng dụng thân tộc của hoàng hậu, có gì sai đâu? Lang trung lệnh phụ trách thủ vệ cung điện, là thần canh cửa, người như vậy dùng thân thích mới đáng đi. Năm xưa a phụ còn sống cũng làm thế.

Nhưng trong mắt Lữ hậu, thân tộc lập chiến công nên mới có địa vị như thế là rất bình thường, còn Tào Quật sao so với nhà mẹ đẻ của mình.

Lang trung lệnh trước đó là Trần Bình đã thăng lên làm tả thừa tướng, nay vị trí này bỏ trống, Lưu Trường trầm n gâm hỏi:" A mẫu thấy ai làm được?"

"Kiến Thành hầu có thể."

"A mẫu, cữu phụ tuổi đã cao, sao người nỡ để cữu phụ mặc giáp đứng dưới hành lang chịu mưa gió? Trước đó Vương Lăng mấy phen đối nghịch với chúng ta vì huynh trưởng, a mẫu không cho con làm gì ông ta. Nay chẳng qua là huynh trưởng sắc phong một lang trung lệnh thôi, sao a mẫu phải như thế."

Lữ hậu nheo mắt:" Chuyện này khác, ta có thể nhẫn nhịn sự vô lễ của Vương Lăng, vì ông ta làm thừa tướng, có lợi cho huynh trưởng con. Nhưng nếu huynh trưởng con ...

Nói tới đó bà dừng lại xua tay:" Con đi chơi đi."

Rời hoàng cung rồi, Lưu Trường vẫn suy nghĩ chuyện này.

Chuyện này không dễ giải quyết, nó không sao ngờ được có một ngày a mẫu lại bộc phát mâu thuẫn với nhị ca ... Mâu thuẫn giữa ngoại thích cũ và mới, làm Lưu Trường gặp khó, nó không tiện nhúng tay vào, lại không thể trơ mắt nhìn.

Nó không chen vào thì thực sự là không có ai quản được nữa rồi, một khi a mẫu ra tay, vậy hậu quả ... nên biết a mẫu thích ban rượu cho người ta.

Lưu Trường thở dài, mấy xá nhân đứng ngoài hoàng cung đều kinh ngạc, đại vương của bọn họ xưa nay luôn vô tâm chẳng lo nghĩ gì, vậy mà cũng thở dài à?

"Đại vương!"

Loan Bố đang định nói thì Lưu Trường lắc đầu nói nhỏ:" Về phủ hẵng nói.

Về tới Đường vương phủ, Lưu Trường ngồi thượng vị, bốn xá nhân chia ra ngồi hai bên. Lưu Trường nói với Quý Bố trước:" Quý Bố, chuyện hôm nay quả nhân nói, ngươi không được nói cho thái hậu, đây là chuyện liên quan tới đại sự ở miếu đường.

"Vâng!"

Quý Bố đáp rất dứt khoát, Lưu Trường có lời hứa này liền yên tâm, kẻ này tuy là gian thần, nhưng một lời ngàn vàng, đã nói là không nuốt lời.

Lưu Trường bấy giờ mới nói:" Bệ hạ muốn lấy Tào Quật làm lang trung lệnh, thái hậu nổi giận, muốn Kiến Thành hầu làm lang trung lệnh, quả nhân phải làm sao?"

Nghe câu này sắc mặt mỗi người một khác, người lo người mừng.

Trương Bất Nghi vội nói:" Vị trí lang trung lệnh xưa nay quan trọng, không phải người thân cận không làm được, sao đại vương không tiến cử thân tín chấp chưởng ..."

Triệu Bình phẫn nộ đứng bật dậy:" Tên phản tặc Trương Bất Nghi, ngươi muốn làm gì?"

Trương Bất Nghi giải thích:" Ta cũng không có ý gì khác, chỉ là không muốn thấy bệ hạ và thái hậu tranh chấp, chẳng bằng để đại vương đề cử một người."

Triệu Bình trừng mắt với hắn, ông ta biết đại vương nhà mình vô tâm, nên luôn để ý chuyện triều chính, quay sang Lưu Trường chắp tay:" Đại vương, theo thần thấy, mấu chốt trong chuyện này không phải ở vị trí lang trung lệnh, mà là vấn đề giữa hoàng hậu và thái hậu."

"Từ khi bệ hạ đăng cơ, theo quy củ hoàng hậu nên vào Tiêu Phòng Điện sống, thái hậu nên tới Trường Lạc Cung. Nhưng thái hậu vẫn ở Tiêu Phòng Điện làm việc, mà hoàng hậu chỉ có thể ở Cam Tuyền cung ... Nghe nói thân tộc của hoàng hậu bất mãn điều này đã lâu."

"Hoàng hậu nên nắm quyền lực hậu cung, nhưng quyền này vẫn nắm trong tay thái hậu. Không ít đại thần cho rằng, thái hậu nên trả quyền cho hoàng hậu."

"Nay hoàng hậu đã có hoàng tử, ắt không nhẫn nhịn như trước, mà phía thái hậu thì càng không để hoàng hậu vào mắt, chính vụ lớn nhỏ đều muốn can thiệp ..."

Trương Bất Nghi hừ lạnh:" Ông nói cái gì mà bọn ta không biết được không?"

Triệu Bình ngó lơ tên phản tặc, tiếp tục nói:" Kế sách hiện nay là phải để thái hậu chủ động chuyển tới Trường Nhạc Cung, hoặc là hoàng hậu phải thoái nhường, không đòi quyền hậu cung nữa."

Lưu Trường nhận ra, chuyện phức tạp hơn nó nghĩ, lẩm bẩm:" Khó lắm."

Chuyện này nếu ở dân gian, chính là con cái trưởng thành, mẹ già vẫn muốn quản con mình, chi phối tiền trong nhà, khiến nhi tử và nhi tức bất mãn. Chuyện này không lớn, dỗ dành mẹ già là được. Nhưng đặt chuyện này vào hoàng cung, vậy là chuyện lớn rồi, Lữ hậu không phải là phụ nhân bình thường dễ dỗ dành, ép quá cả tộc hoàng hậu cũng xong luôn.

Nhưng phía hoàng hậu cũng không phải hồng mềm, nay Tào Tham nhàn tản ở nhà, nhưng ai dám trêu chọc ông ta? Nói một câu không dễ nghe, sau khi Tiêu Hà chết, ông ta là người duy nhất có năng lực hiệu triệu quần thần tương trợ.

Lưu Trường nghĩ tới đó chợt hiểu vì sao a phụ đột nhiên muốn nhị ca cưới Tào gia nữ rồi, là để áp chế Lữ thị.

"Đại vương đừng sốt ruột." Quý Bố trấn an:" Cách giải quyết tốt nhất hiện này là để bệ hạ cưới thêm vài quý nhân."

"Hả?" Lưu Trường tròn mắt:" Vì sao?"

Quý Bố cười:" Nay bệ hạ chỉ có một mình hoàng hậu, nếu bệ hạ có thêm vài phi tử, bệ hạ sẽ bắt đầu sủng ái phi tử khác, phân chia đi ảnh thưởng của hoàng hậu lên bệ hạ.

"Thế thì nguy mất."

"Không, đại vương, tới khi đó, thái hậu sẽ chủ động phân quyền cho hoàng hậu, để hoàng hậu trấn áp những phi tử khác. Thần cho rằng, thái hậu tức giận, có lẽ vì bệ hạ và hoàng hậu quá ân ái."

"Ngươi nói là a mẫu ta ghen tỵ với hoàng hậu? Làm sao có thể chứ?" Lưu Trường đầu óc mù mờ:

Quý Bố cười không nói, đại vương còn nhỏ, không hiểu chuyện này cũng bình thường.

Lưu Trường ngẫm nghĩ nói:" Mấy năm qua ta thân mật với Tào gia nhị nữ, a mẫu rất giận, các ngươi nói xem, có phải ta cũng nên cưới thêm vài người để hậu cung nước Đường an ổn."

"Không có chuyện đó đâu ạ." Tứ đại xá nhân đồng thanh, chuyện này không thể lỏng tay:

Sở trường của Trường Bình ở tầm nhìn và mưu lược, sở trường của Loan Bố là trung thành cần mẫn, sở trường của Trương Bất Nghi là mưu ... Ừm, tạm thời coi là hành sự quyết đoán đi. Mà sở trường của Quý Bố đại khái là giải quyết vấn đề, có thể nói là người biết làm việc nhất trong xá nhân của Lưu Trường.

Lưu Trường nghĩ cách của Quý Bố một lúc liền biết làm sao rồi, mừng rỡ nói:" Loan Bố, đi lấy thịt, trước khi làm việc lớn sao có thể thiếu thịt chứ?"

Loan Bố vâng lời đi ngay.

Nay Đường vương cũng dư dả rồi, không cần đi trộm dê nhà cữu phụ nữa, trong phủ cũng nuôi dê nuôi gà, mặc dù gà dê cũng toàn là đi ... Khi mọi người chuẩn bị làm bột bữa linh đình thì chợt có vài cận thị tới.

Lưu Trường nhận ra là người của thượng phương phủ:" Sao vậy, phía đám Sở Mặc có vấn đề gì à?

"Không phải ạ, đại vương, tiên hoàng từng sai bảo bọn thần làm cho đại vương một bộ giáp, khôi giáp đã làm xong." Người của thượng phương nói nhỏ:

Lưu Trường ngớ ra, đứng bật dậy:" Ở đâu, khôi giáp ở đâu?"

Mấy người thượng phương mang khôi giáp tới, Lưu Trường cười lớn chạy tới, nhận lấy khôi giáp, sờ trên mó dưới không rời:" A phụ tặng ta khôi giáp ... A phụ không lừa ta ... A phụ tặng đấy."

Mắt nó nhanh chóng đỏ lên, nhưng lại rất vui vẻ.

"Đại vương, sao không mặc cho bọn thần xem."

"Không thể mặc ở đây, quả nhân vào trong mặc, mấy người các ngươi, vào theo ta, Loan Bố, các ngươi đợi ở đây."

Lưu Trường kích động dẫn mấy cận thị vào phòng trong, Loan Bố cười nói:" Lát nữa đại vương ra, mọi người phải khen nhiều vào, ta thấy đại vương lâu lắm rồi chưa được vui như vậy."

Đám Quý Bố gật đầu, đại vương nhìn có vẻ vẫn sống vô tư như trước, kỳ thực những lúc im lặng cau mày bất giác nhiều hơn, thực sự chơi đùa không còn mấy nữa.

Mọi người đợi rất lâu không thấy đại vương ra, Loan Bố đột nhiên không yên lòng:" Không phải đại vương chạy mất rồi chứ?"

"Chắc là không đâu, đại vương thấy bộ giáp kia, không khoe với chúng ta một phen sẽ không chạy."

….

Lưu Trường lớn lên là gái gú bậy bạ lắm đây, mong đợi a.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất