Chương 240: Tướng quân Lưu Trường.
Mọi người đang nói thì Lưu Trường đi ra.
Chỉ thấy nó mặc nhung phục màu đỏ, người khoác giáp vảy cá, trái phải có hộ vai, từng chiếc vảy giáp lấp lánh, dát vàng dát bạc. Còn dùng các tấm giáp khác nhau tổ hợp thành hoa văn, như trước ngực thấy hoa văn hình sóng. Nó đội đầu khôi hình thoi màu đỏ, cũng có giáp vảy cá.
Lưu Trường kiêu ngạo đi tới trước mặt mọi người.
Thời khắc đó đám Loan Bố sững sờ, đây là đại vương nhà mình đấy à.
Bộ khôi giáp này quá hợp với Lưu Trường, mặc lên một cái nào đâu còn dáng vẻ hoàn khố thường ngày, so với Tào Tham còn giống mãnh tướng hơn, nếu có thêm chòm râu là có thể trực tiếp lên ngựa giết Hung Nô rồi.
"Đại vương thần vũ quá!"
"Đại vương thần vũ."
Mọi người thực lòng thốt lên, Lưu Trường vui vẻ lắm khoe khôi giáp trên người:" Của a phụ tặng ta đó ... Ha ha ha, uy phong không?"
Mọi người nhận ra rồi, quan trọng là bộ giáp này của tiên hoàng tặng, vì thế không tiếc lời khen ngợi.
Lưu Trường phấn khích nói:" Được rồi, ta về hoàng cung."
"Vâng, đại vương, vậy phải cởi khôi giáp ra đã."
"Không cởi, quả nhân dù đi ngủ cũng sẽ mặc bộ giáp này."
“Không được, không được … đại vương, xin cởi giáp đã …”
Khi Đường vương mặc khải giáp xuất hiện ở trước cổng hoàng cung, đám sĩ tốt bàng hoàng khiếp hãi, Đường vương rốt cuộc cũng phản rồi sao?
"Đại vương! Trong hoàng cung không được mặc giáp!" Đám sĩ tốt liều mình ngăn cản:
Lưu Trường nổi giận:" Giáp do gia phụ tặng, có gan thì cởi khỏi người quả nhân xem."
Sĩ tốt nào dám, càng không dám cho nó đi, đành phái người đi bẩm báo.
Được chiếu lệnh của thiên tử, sĩ tốt mới cho Đường vương vào, ai nấy toát mồ hôi nhìn nhau, e ngày Đường vương thực sự mặc giáp xông vào hoàng cung cũng không quá xa đâu.
Lưu Trường ngẩng cao đâu, sải bước đi vào Tuyên Thất Điện, dọc đường đi cận thị cung nữ mồm há hốc, không thể không nói, bộ khôi giáp này nặng thật, dù với sức khỏe của Lưu Trường, trong lòng phải thừa nhận bộ giáp này quá nặng, chỉ là đừng hòng nó mở mồm thừa nhận điều này
Khi Lưu Doanh nhìn thấy Lưu Trường mặc giáp đi vào, không nhịn được cười lớn:" Trường tướng quân tới xin trẫm xuất chiến sao?"
"Bản tướng muốn chinh phạt Hung Nô, xin bệ hạ cho thống soái trăm vạn đại quân, đi bắt sống Mạo Đốn." Lưu Trường quỳ một gối chắp tay như thật:
Lưu Doanh nghiêm mặt:" Lưu Trường tướng quân, trẫm lệnh khanh làm đại tướng quân thống lĩnh bĩnh mã thiên hạ, dẫn 300 vạn quân, đi thảo phạt Hung Nô."
"Vâng, thần phen này xuất chinh, ắt chém tướng đoạt cờ."
Nhìn hai huynh đệ này chơi trò trẻ con, Tào hoàng hậu ở bên đau đầu, hai người này bao giờ mới lớn được đây? Nàng đành nói:" Trường đệ bộ giáp này đẹp quá."
Lưu Trường không vờ vịt nữa cười dài vô cùng đắc ý:" Đương nhiên rồi, tẩu xem còn có hoa văn đây này."
Lưu Doanh vội đi tới sờ khôi giáp:" Đúng là có hoa văn, Trường đệ, mau cởi ra cho trẫm mặc."
Lưu Trường không chịu: "Muốn mặc huynh tự đi mà làm, đây là của đệ! Không cho!"
"Ài, hẹp hòi thế, mau cởi cho trẫm mặc."
"Không cởi."
Tào hoàng hậu phải ho một tiếng, Lưu Doanh nhớ ra mình đã là người làm a phụ rồi, vẫn lưu luyến nhìn bộ giáp của Lưu Trường:" Trường, đệ cướp bộ khôi giáp này ở đâu thế?"
"A phụ dặn thượng phương làm cho đệ đấy."
"Hả, sao a phụ không để lại cho trẫm một bộ?"
"Nhị ca, huynh có thể ra lệnh cho thượng phương lệnh làm cho huynh một bộ cơ mà!"
"Đúng rồi!"
"Khụ! Khụ!" Lại có tiếng ho:
Lưu Doanh tiếc nuối:" À, thôi vậy ... Trẫm lại không ra ngoài đánh trận."
Lưu Trường khoe chán khoe chê rồi, bấy giờ mới nhớ ra mình đi tìm huynh trưởng có chuyện quan trọng, cởi đầu khôi cho đỡ mỏi cổ, đi tới bên Lưu Doanh thì thầm:" Hôm nay đệ tới là để hiến kế cho huynh."
"Hả?"
"Hôm nay đệ thấy a mẫu không vui, sau khi biết là vì chuyện hoàng hậu, đệ nghĩ mãi, cuối cùng nghĩ ra một cách."
"Cách gì?"
"Xin huynh trưởng cưới thêm vài phi tử."
Lưu Doanh há hốc mồm nhìn sang Tào hoàng hậu bên cạnh, Tào hoàng hậu ngây ra nhìn Lưu Trường.
Lưu Trường giải thích:" Huynh trưởng sau khi cưới thêm vài phi tử, tốt nhất là đừng thân cận với tẩu tử nữa, trước mặt a mẫu chỉ nói tới hậu phi, không nhắc tới hoàng hậu ... Cuối cùng đại tẩu tìm a mẫu khóc một phen ..."
Tào hoàng hậu quả nhiên thông minh, Lưu Trường chưa nói hết nàng đã gật đầu:" Cách hay."
Lưu Doanh thì lại chần chừ:" Làm thế không phải là hại chết những nữ tử kia à, trẫm sợ a mẫu."
"Đừng làm thái quá là được, với lại lúc cần thiết thì huynh đứng ra."
Lưu Doanh nghĩ một hồi vẫn lắc đầu:" Không ổn, không ổn, làm vậy rất bất công cho những nữ tử kia, còn hại tính mạng của họ."
"Vậy thì huynh học a phụ, suốt ngày gọi họ tới tuyên thất điện ấy." Lưu Trường tức giận nói:
Tào hoàng hậu mỉm cười:" Bệ hạ, không sao, thiếp sẽ chú ý, không để hại tới tính mạng người khác, bệ hạ cứ làm theo ý Trường đi."
"Hoàng hậu ..." Lưu Doanh hổ thẹn nhìn hiền thê, hắn cũng khó xử lắm, một bên là a mẫu, một bên là thê tử, mãi mới cắn răng nói:" Được, làm theo lời Trường đệ."
Không biết kế này hiệu quả ra sao, nhưng tiếp đó Lưu Doanh liên tục nạp mỹ nhân, nạp tới năm nàng, ai nấy đều mỹ nhân hiếm có, yểu điệu xinh tươi, làm Lưu Trường nhìn phát bực, nhị ca đúng là thứ hoang dâm vô đạo.
Từ đó Đường vương cũng ít tới Tuyên Thất Điện, ra ngoài lêu lổng nhiều hơn.
Như lúc này đây quần hiền đang đứng trước một tửu quán ở Trường An, nhìn mỹ nữ … ừm, nhìn dòng người qua lại, cảm thán không thôi.
Thời Tần không có tửu quán, không cho bán rượu, thời Cao hoàng đế cũng vậy, cho tới khi vị thiên tử này chấp chính mới phế trừ, cho phép bán rượu. Tào Tham khi tại vị thi hành rất nhiều chính sách cởi mở.
Ví như trước Tào Tham, quán ăn là quan doanh, bán cơm đều là lại, được nhận lương, không dựa vào bán cơm kiếm tiền. Tào Tham cho phép tư nhân mở quán ăn, mở tửu quán, không hạn chế điền hộ buôn bán, nới lỏng hạn chế với thương nhân, xúc tiến thương nghiệp phát triển tăng thêm thu nhập, khiến cho kinh tế Đại Hán phát triển mau chóng.
Đúng là Tiêu quy Tào tùy, nhưng Tào Tham cũng làm không ít chuyện, nổi tiếng nhất là ông phế trừ "Hiệp thư luật" vào một năm trước.
Hiệp thư luật là một pháp lệnh khi Bạo Tần thực hiện đốt sách đưa ra, trừ cơ cấu hữu quan của quan phủ được phép lưu giữ sách, cấm chỉ dân gian tự ý cất giữa sách ... Khụ khụ, Đại Hán nhất thời sơ ý, quên bãi bỏ pháp lệnh này, tới thời Tào Tham mới nhớ ra, nên vội vàng phế trừ, thể hiện Đại Hán ta khác với Bạo Tần.
Pháp lệnh này bị phế trừ làm sĩ nhân thiên hạ vô cùng vui sướng, không khí học thuật lần nữa trở nên nồng đậm, các danh sĩ nối nhau xuất sơn, phò tá đế quốc mới.
Mà không khí xã hội cởi mở cũng làm Trường An dần đông đúc, chứ không còn vắng tanh như ban đầu, đứng bên đường đã thấy nhiều người đi lại lắm rồi, loại người nào cũng có, còn thấy nam nữ ra chợ mua đồ.
Lưu Trường dựa lưng vào ván gỗ của tửu quán, nhìn người qua lại, nhấp một ngụm rượu, nó chẳng thích uống rượu, uống cho người ta xem, làm ra vẻ tí ấy mà.
Dân phong Hán Sơ vô cùng hung dữ, vì không có lễ pháp hạn chế, nữ tử cũng rất to gan, thậm chí có người tới mua rượu, uống ngay tại chỗ một bầu, ngẩng cao đầu đi. Bất kể là nam tử trẻ đi bắt chuyện nữ tử, hay là nữ tử bắt chuyện nam tử, đều không phải là chuyện gì to tát.
Cải giá cũng không bị chê bai, thậm chí quả phụ rất có thị trường, không ít người thích cưới quả phụ đã có con.
Ở dân gian, chuyện ăn cơm trước kẻng nhiều không kể xiết, căn bản không ai để ý.
Thúc Tôn Thông mấy lần dâng tấu, thỉnh cầu trừng phạt hành vi bất lễ đó, nhưng Lưu Bang thì mọi người biết rồi đấy, ông ta căn bản không coi Thúc Tôn Thông ra cái mẹ gì.