Chương 242: Cái tát đanh gọn.
Rời phủ Kiến Thành hầu, Loan Bố nói nhỏ:" Tranh đấu ngoại thích, đại vương tốt nhất đừng can thiệp."
"Ha ha ha, Loan Bố, ngươi nhìn quả nhân có giống kẻ ngốc không?"
Loan Bố nhìn Lưu Trường, hơi ngần ngừ, chuyện này khó nói lắm, đại vương đa phần thời gian giống đứa ngốc, nếu bảo đại vương thông minh cũng không sai, nhưng lại chuyên môn làm những việc ngu ngốc.
Lưu Trường thấy hắn như thế thì nổi giận:" Chẳng lẽ quả nhân lại không biết sao, nếu vừa rồi ta không đồng ý, a mẫu sẽ nghĩ gì?"
"Nay đại vương đồng ý rồi, Tào gia sẽ nghĩ gì?"
"Bọn họ thích nghĩ gì thì nghĩ, chẳng lẽ còn có thể dùng gậy đánh ta à?"
Loan Bố nghi ngờ:" Đại vương định nhận đồ nhưng không làm gì à?"
"Đương nhiên không phải, ngươi cứ đợi mà xem." Lưu Trường kiêu ngạo đáp, nó đã có tính toán của mình:
Hai người vừa đi vừa nói đột nhiên gặp được Trương Bất Nghi đang thở hồng hộc, Trương Bất Nghi vừa thấy bọn họ liền mắng Loan Bố:" Ngươi tìm được đại vương sao không nói cho bọn ta biết?"
"Không kịp."
"Đại vương, Trương tướng phái sứ giả tới, đang ở phủ."
"Hả? Xảy ra chuyện gì rồi?"
"Thần không biết."
Trước nay Trương Thương đều gửi thư, chưa từng phái sứ giả tới, vì thế Lưu Trường khẩn cấp về phủ.
Sứ giả nước Đường nhìn thấy Lưu Trường thì phần khích lắm quỳ sụp xuống, hô to:" Bái kiến đại vương."
Lưu Trường đỡ hắn dậy:" Không cần đa lễ, Trương Tướng phái ngươi tới, ắt có chuyện lớn gì rồi."
Người kia đứng lên, hết sức cung kính đứng chếch sang bên, nhìn trái phải: "Có ba chuyện bẩm báo đại vương." Nhưng lại không chịu nói gì cả.
Lưu Trường hiểu ý phất tay:" Mấy người ở đây đều là tâm phúc của quả nhân."
Sứ giả bấy giờ mới nói:" Chuyện đầu tiên là về Cái công, Cái công muốn lập thái học, dạy bảo sĩ tử, thay thế học cung vốn có ... Trương tướng thấy rất tốt, nên muốn hỏi đại vương."
"Ừ rất tốt, quả nhân cho phép, chuyện thứ hai?"
"Năm nay nước Đường được mùa lớn ..."
Đường vương như nghe thấy cái gì kinh khủng lắm, nghiến răng:" Nói nhỏ thôi ..."
Sứ giả chẳng hiểu ra sao, vẫn nhỏ giọng:" Dạ, dạ năm nay nước Đường được mùa lớn, sản xuất lương thực gấp ba năm ngoái. Trương tướng chuẩn bị lập vài kho lương ở Đại Quận, để sĩ tốt sử dụng, có đại thần đề nghị, lệnh binh sĩ thủ biên ở Vân Trung, Nhạn Môn khai khẩn, thời gian không thao luyện thì canh tác tại chỗ."
"Ừ, tốt, quả nhân cho phép, chuyện thứ ba."
"Đại vương, thái úy dự liệu mùa thu có Hung Nô cướp bóc, nên bày kế đợi trước, sau chỉ huy kỵ binh nước Đường phục kích ở Thượng Quận, thu hoạch hơn nghìn chiến mã, chém chết một quý tộc Hung Nô."
Lưu Trường mừng rỡ:" Hơn nghìn chiến mã à, thật chứ? Ha ha ha, ta biết Lý Tả Xa sẽ không làm ta thất vọng mà ha ha ha. Công lao này của ông ấy phải phong hầu! Phong hầu."
Lưu Trường tức thì hiểu ra vì sao Trương Thương phái sứ giả tới truyền tin rồi, dù sao đây không phải chuyện nhỏ, nếu đám gian thần trong triều mà biết, ắt sẽ căm hận. Nói không chừng sẽ đòi nước Đường hiến ra nửa số chiến mã, mỹ danh là tặng cho thiên tử.
Nhưng tuấn mã chư hầu hiến cho thiên tử chẳng hiểu sao lại xuất hiện trong nhà quần thần, đánh xe cho họ, thế không phải lãng phí à, nước Đường còn đang gom từng con ngựa một kia kìa.
Lưu Trường không làm chuyện mua bán lỗ vốn đó!
Nó thấp giọng hết cỡ:" Chuyện này phải bảo mật, dâng tấu lên triều, nói đúng số lượng địch giết được, cùng với các vật tư khác cũng không cần phải che giấu, nhưng đừng nói chiến mã, nếu ai hỏi tới thì bảo người Nguyệt Thị lấy đi rồi."
Sứ giả được phái đi ắt là người cơ trí, nghe là hiểu ngay khom người :" Vâng!"
Lưu Trường ngồi ở thượng vị, nghĩ tới hơn nghìn thớt chiến mã thì cười không khép miệng lại được, từ khi Nguyệt Thị di cư quy mô lớn tới Thượng Quận, vấn đề chiến mã nước Đường được giải quyết. Trương Thương đem đại bộ phận người Nguyệt Thị biên thành con dân Đại Đường, bọn họ không cần nộp lương thực, có thể lấy gia súc nộp thuế.
Bọn họ cũng không cần ở cố định tại Thượng Quận, mà cho phân bố khắp nơi, để họ sống cùng người Đường, cố gắng để họ nhanh chóng dung hợp vào nước Đường.
Cách làm này tất nhiên khiến người Hồ dần chuyển biến theo hướng người Đường, nhưng người Đường cũng bị họ ảnh hưởng, bắt đầu dùng giường người Hồ, bàn ghế của người Hồ, thậm chí là cách ăn mặc cũng bắt chước theo, dù sao y phục của người Hồ thuận tiện hơn, nhất là khi làm việc hay đi xa. Còn có nhiều hoa quả mà trước kia chưa từng thấy được người Hồ mang tới. Hai bên giao thoa thành văn hóa nước Đường không giống với Trung Nguyên.
Thương nhân nước Đường đem những thứ mới mẻ này tới nước Tề, à không quận Tế Bắc của nước Đường, sau đó bán cho các ngước chư hầu, kiếm được lợi nhuận lớn.
Nước Đường bây giờ có chiến mã, có nhiều hoa quả, có nhân khẩu biết kỵ xạ và có luôn danh hiệu man di.
Thời Chiến Quốc, danh hiệu man di này thuộc về Đại Tần, các nước quan ngoại đều nói Tần là nước man di, không xứng ngồi ngang hàng với các nước lễ nghi ở Trung Nguyên. Mà trước đó nữa thì danh xưng đó thuộc về nước Sở, Sở vương thậm chí còn nói lời tựa như "ta là man di".
Lưu Trường không để ý điều này, làm quân tử mệt lắm, làm man di rất sướng, căn dặn sứ giả một loạt việc rồi vào hoàng cung.
Khi Lưu Trường về tới điện Hậu Đức của mình thì Trương Khanh đã chuẩn bị cơm nước mà y phục để thay, hầu hạ chu đáo, cảm giác thoải mái không kém gì ở Tiêu Phòng điện.
Lưu Trường đang ăn cơm thì Lưu Doanh tới, nó chẳng hành lễ, rủ huynh trưởng ăn cơm cùng.
"Ài, Trường đệ .... Trẫm mệt quá ... Liền một lúc nạp năm mỹ nhân ... Bọn họ suốt ngày quấn lấy trẫm ... Trẫm chỉ thấy phiền hà, trẫm muốn mắng, nhưng họ đều quốc sắc thiên hương, mê đắm lòng người, nên trẫm lại không nỡ ... Ôi, trẫm sống sao đây?"
Lưu Trưởng nghe hắn than thở như vậy thì thấy nuốt không trôi cơm nữa rồi:" Huynh trưởng, huynh cứ suốt ngày tới đây cười khoe khoang thì quá đáng lắm rồi."
Lưu Doanh chẳng hiểu gì: "Trẫm có cười khoe khoang đâu ... Đến chỗ đệ, trẫm mới được yên tĩnh một chút."
"Thế huynh khổ thật đấy à? Còn nhớ vì sao đệ bảo huynh nạp phi không?"
"Đương nhiên nhớ .... Nhưng a mẫu không có động tĩnh gì."
"Huynh giữ cái bộ mặt này, đừng đổi, đi, chúng ta đi gặp a mẫu, đảm bảo a mẫu có động tĩnh!"
Lưu Trường ăn vội ăn vàng cho xong rồi kéo Lưu Doanh tới Tiêu Phòng Điện.
Lữ hậu thấy hai huynh đệ đi vào thì hừ lạnh một tiếng, tiếp tục đọc thẻ trúc, Lưu Trường chọc chọc Lưu Doanh, hắn mỉm cười tới bên Lữ hậu :" A mẫu khỏe chứ ạ, thời gian này trẫm bận quá, không có thời gian tới thăm a mẫu ... Ôi trẫm vất vả ... Mỹ nhân quá nhiều, ai nấy mê đắm lòng người ..."
"Chát!"
Có động tĩnh thật, Lữ hậu trở tay tát một cái đanh gọn vào mặt Lưu Doanh!
Lưu Trường sững sờ.
Cái gì thế này? Có phải quả nhân nên chuồn trước không?
Lưu Doanh thì bị đánh tới choáng váng, hắn đã lâu lắm rồi chưa bị a mẫu đánh, lần trước tựa hồ là vì chuyện Như Ý tới phong quốc, hắn dùng kiếm đả thương Trần Bình, sau đó xảy ra cãi vã với Thích phu nhân.
Trong Tiêu Phòng Điện im phăng phắc, đám cận thị cung nữ rối rít rút hết ra ngoài.
Lữ hậu lạnh lùng nói:" Ngươi trị quốc như vậy sao? Thông đồng với hoàng hậu đối phó với ta, ngươi muốn đuổi ta tới Trường Lạc cung chứ gì?"
"Trẫm không phải cùng hoàng hậu đối phó a mẫu."
"Ha, ngươi mà nghĩ ra được cách này à, không phải hoàng hậu nghĩ ra thì là ai."
Thôi xong, Lưu Trường thấy chuyện chẳng lành rồi, chuẩn bị bỏ chạy bất kỳ lúc nào.