Chương 243: Nương tựa vào nhau.
Nếu là Lưu Doanh trước kia mà bị Lữ hậu chất vấn như thế thì sớm đã quỳ xuống tạ tội rồi, nhưng thời gian qua hắn thay đổi không ít, cắn răng nói:" Không phải hợp mưu với người khác, chỉ có mình trẫm."
"A mẫu, trẫm đã qua tuổi lập quan, a mẫu vì sao vẫn coi trẫm như trẻ con? Trẫm là chí tôn thiên hạ, nhưng chuyện cuộc sống đều không thể tự an bài, trẫm muốn điều động vài cận thị, đều phải được a mẫu hạ lệnh. Mỗi chiếu lệnh của trẫm đều phải được a mẫu xem qua, thiên hạ có thiên tử nào như thế không?"
Lưu Doanh rốt cuộc cũng bùng phát rồi:" Ngay cả một lang trung lệnh mà trẫm cũng không thể an bài, nói gì tới trị quốc? A mẫu muốn quản trẫm tới bao giờ nữa?"
Đối diện với lời chất vấn của nhi tử, Lữ hậu mặt như sương băng, bà thong thả ngồi xuống:" Quản ngươi tới bao giờ à?"
"Lũng Tây có thương cổ Nguyệt Thị tới, huyệt úy giết đi, giả mạo thủ cấp Hung Nô hiến lên, ngươi không hỏi nguyên do, không tra nguồn gốc đã muốn tưởng thưởng ... Ta ngăn giúp ngươi, lệnh quận thủ nghiêm tra, mới biết chân tướng."
"Ba Quận có tặc khấu cướp thôn xóm, tướng quân của ngươi thổi phồng số lượng tặc khấu, nếu không phải ta ngăn, ngươi đã phái bắc quân đi thảo phạt."
"Ngự sử đàn hặc thiếu phủ Nhược Lô Lệnh làm hỏng 20 bộ giáp, ngươi muốn bắt giam Nhược Lô Lệnh ... Hắn cải tiến giáp mới, có tổn thất là chuyện thường."
"Hạ Hầu Anh chém tướng lĩnh nước Tề không nghe lệnh, vậy mà ngươi bắt Hạ Hầu Anh xin lỗi Tề vương."
"Thượng phương lệnh lập công mà không được thưởng, ngược lại lệnh thiếu phủ làm thêm khí giới, số khí giới đó là do ai nghiên cứu ra?"
"Vương Lăng tấu lên muốn xây dựng lăng thành cho ngươi, thực chất là để di dời hào cường các nơi, ngươi lại không cho."
"Ngươi nghĩ ta quản ngươi vì cái gì, nếu không có ta, Đại Hán có ngày hôm nay không?"
Đối diện với lời chất vấn của Lữ hậu, Lưu Doanh không thể trả lời, khí thế vừa rồi bùng lên chưa lâu đã tắt ngúm.
" A mẫu, đó là mưu kế của con, không liên quan tới đại ca." Lưu Trường chắn trước mặt Lưu Doanh, lảng sang chuyện khác:" Nếu a mẫu tức giận thì đánh con đi, đừng trách tội huynh trưởng."
Lữ hậu lạnh lùng nói:" Giỏi cho thiên tử Đại Hán, trừ nấp sau lưng ấu đệ, bệ hạ còn biết làm gì nữa."
Lưu Doanh xấu hổ vô cùng, nắm chặt tay bước ra:" Đều là lỗi của trẫm, sau này quốc sự ..."
Hắn chưa nói hết Lưu Trường dẫm mạnh vào chân cắt lời, cười hì hì tới bên Lữ hậu:" A mẫu đừng nói thế mà."
"Đại ca cũng có lúc bị ngốc, nhưng huynh ấy làm không tệ, huynh ấy thi hành nhiều chính sách có lợi cho bách tính, như mở cửa cho quán ăn quán rượu dân gian, thuế giảm tới một phần mười lăm, không thi hành một lần lao dịch nào. Nay Trường An khắp nơi hưng vượng, người mỗi lúc một nhiều ..."
"Đại ca phế trừ hiệp thư luật, nay các nơi có tư thục, danh sĩ xuất ơn dạy đệ tử, tương lai hiền thần sẽ ngày một nhiều. Đại ca còn thi hành tân nông lệnh, bảo hộ nông canh, hạ lệnh trong các việc, nông canh quan trọng nhất, để quan lại địa phương không vì bất kỳ chuyện gì mà ảnh hưởng tới nông canh ... Đại Hán có thể nhanh chóng khôi phục cũng có không ít công của đại ca."
"Đại ca đối xử với các chư hầu rất ôn hòa, vì thế các chư hầu đều tâm phục khẩu phục, người khác chưa nói, a mẫu nhìn con ... Con yêu thương đại ca thế nào, đối lại là huynh trưởng khác, binh sĩ nước Đường sớm cắm vương kỳ lên tường thành Trường An ..."
Bốp ~~~~~
Lữ hâu nghe câu này bợp đầu Lưu Trường một cái:" Con cũng thế! Thằng nhãi này, con giúp huynh trưởng bày kế ta, còn mặt mũi nào ở Hậu Đức điện, không bằng đổi tên là Thất Đức điện đi."
Lưu Trường bị đánh mà chẳng giận, vẫn cười hì hì sán tới:" Thái hậu hạ chiếu, quả nhân về sẽ đổi."
"A mẫu, đại ca và đại tẩu đều kính trọng người, chỉ là, con cũng hiểu họ, con tuổi ít hơn, nhưng khi a mẫu quản con, con cũng tức lắm, thấy mình lớn thế này còn bị quản, huống hồ là họ? Không sao, a mẫu đừng giận, đệ họ tự làm đi, đợi họ húc đầu vào tường mới hiểu a mẫu đã vất vả thế nào chứ?"
Lữ hậu đanh mặt, không nói không rằng.
Lưu Trường đánh mắt với Lưu Doanh.
Lưu Doanh đi tới, sắc mặt bi thương, khẽ gọi:" A mẫu."
Lữ hậu siết chặt tay hồi lâu rồi từ từ thả ra, quay đầu sang bên không nhìn Lưu Doanh:" Ta không thèm để ý tới mấy chuyện đó nữa."
Lưu Doanh mừng rỡ ngẩng đầu:" Đa tạ a mẫu!!"
Lưu Trường tiễn Lưu Doanh đi, lúc quay lại thấy a mẫu ngây ngốc nhìn phương xa qua ô cửa sổ, lúc này a mẫu tóc mai bạc nhiều rồi, trên mặt xuất hiện nếp nhăn. Tóc lẫn sợi bạc lất phất trong gió, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, làm những sợi tóc bạc càng rõ ràng, càng thê lương."
"A mẫu đang nhìn gì thế?"
"Nhà ... Ta lâu lắm không về nhà rồi."
"Nhà a mẫu ở đâu?"
"Ở huyện Đan Phụ ..."
Lưu hậu đột nhiên ý thức có người nắm vai mình, quay sang thấy Lưu Trường ngồi quỳ bên cạnh, bất tri bất giác thằng nhóc đó đã cao bằng bà rồi. Lưu Trường toàn thân tắm trong ánh mặt trời, hỏi:" Nơi đó có vui không ạ?"
"Không nhớ, ta chỉ còn nhớ cửa màu đỏ, bên trái có kho thóc, hàng rào vây quanh, nuôi một con chó đen, nó chết bốn năm năm trước ... Có đài đá, huynh trưởng buộc thừng lử hành lang, để ta đu chơi ..."
Hai mẹ con dựa vào một chỗ, Lưu Trường lần đầu không bị Lữ hậu ôm vào lòng, mà để Lữ hậu dựa vào mình, lẩm bẩm kể chuyện quá khứ.
Cả Tiêu Phòng Điện rộng lớn không có thái hậu và Đường vương, chỉ có hai mẹ con nương tựa vào nhau.
........... ...........
Chiếu lệnh của Lưu Doanh không đưa tới Tiêu Phòng Điện nữa, mà quyền lực điều động cận thị trong cung cũng dần rơi vào tay hoàng hậu. Lữ hậu làm đúng như đã nói, không để ý tới mấy chuyện đó nữa, bình thường bà đọc sách trong Tiêu Phòng Điện, Lưu Trường thi thoảng mang ít sách từ Thiên Lộc Các tới. Phạm vi sách Lữ hậu đọc rất rộng, bất kể học phái nào bà đều đọc, thi thoảng nói suy nghĩ của mình.
Trong tất cả các tác phẩm, Lữ hậu đánh giá Hàn Phi Tử cao nhất.
"Hàn Tử hiểu sự việc, nhận ra cái sai ... Đây là điều đáng nể, Trường à, sau này con phải học nhiều vào! Trong các học phái, Hàn Tử có tài trị quốc nhất."
Lưu Trường vỗ ngực, kiêu ngạo đáp:" A mẫu, người không xem Hàn Tử là sư bá của ai, bản lĩnh trị quốc của ông ấy tất nhiên không tệ."
Xe ngựa từ trong hoàng cung đi ra, chạy dưới nắng ấm Lưu Trường nói không ngừng.
Loan Bố đánh xe hết sức câu nệ, đầu cúi thấp, không nói gì.
"A mẫu nhìn xem, người đi đường không phải là nhiều hơn trước à? Trường An bắt đầu huyên náo rồi, thế mới giống đô thành! Trước kia như thành ma, ngay cả một người sống cũng không có."
Lữ hậu đã lâu lắm rồi không xuất cung, bà nhìn cảnh tượng trên đường, không bình phẩm gì:" Con đưa ta ra ngoài là để thấy bản lĩnh trị quốc của huynh trưởng con à?"
"Tất nhiên không phải, con có lễ vật tặng a mẫu."
Trên đường đi gặp phải giáp sĩ tuần tra, tên cầm đầu trừng mắt với Đường vương, chợt thấy phụ nhân ngồi bên cạnh nó, sợ tới nhũn chân quỳ rạp xuống, đám giáp sĩ quỳ theo. Lưu Trường đứng dậy nói lớn:" Bắt đi, tới bắt quả nhân đi. Loan Bố, dừng xe lại, hôm nay quả nhân nhất định phải để chúng bắt."
Lữ hậu gõ đầu Lưu Trường một cái, bảo Loan Bố:" Ngươi tiếp tục đánh xe đi."
"Vâng!"
Lưu Trường phẫn hận nói:" A mẫu không biết, tên giáp sĩ cầm đầu kia không phải là người, cứng mềm không chịu, bất kể là con uy hiếp tặng quà thế nào, hắn vẫn bắt con ... Chẳng nể mặt gì."
Lữ hậu nói:" Ta biết người này, hắn là người làm đúng chức trách, nếu a phụ con còn, quan chức của hắn sẽ không thấp như thế."
Lưu Trường tịt luôn.
Khi xe ngựa dừng lại, Lưu Trường đỡ Lữ hậu xuống xe, Trần Bình, Quý Bố, Trương Bất Nghi đang đợi, thấy thái hậu vội hành lễ. Thái hậu gật đầu với Quý Bố rồi mới đáp lễ những người kia, làm Lưu Trường làu bàu mắng:" Xá nhân thái hậu."