Chương 241: Tới tuổi là được hả?
Chu Thắng Chi đang nhìn ngó xung quanh chợt chọc chọc tay Lưu Trường, Lưu Trường ngẩng đầu lên thấy ba vị đại tỷ xinh đẹp cười nói đi về phía này, nó mừng rỡ, vội gọi:" Ba vị đại tỷ, hay là cùng uống."
Ba nữ tử kia định chửi mắng, thấy là thằng nhóc lỡ cỡ, tức thì cười to, không thèm để ý tới nó, tiếp tục mua rượu.
Nghe bọn họ cười, đám Chu Thắng Chi bẽ bàng vô cùng, đứa nào đứa nấy hoặc cúi đầu, hoặc quay mặt về phía khác, không dám nhìn ai cả.
Chỉ Lưu Trường vẫn cười, đi tới bên cạnh các nàng:" Đại tỷ, muốn mua rượu à? Các tỷ thật xinh đẹp, hay là cùng uống đi."
Cô gái dẫn đầu liếc nó một cái:" Tụ tập uống rượu là phạm pháp."
"Ta không uống mỹ tửu, ta uống mỹ nhân, thế cũng phạm pháp à?"
Ba nữ tử cười rũ rượu, cô dẫn đầu hỏi:" Tuổi này của đệ có uống nổi qua mỹ nhân không? Tửu lượng ta khá lắm."
Đám Chu Thắng Chi hận không kiếm cái khe nứt nhảy cả đám vào, mặt đứa nào đứa nấy đỏ dừ.
Lưu Trường cười lớn, vỗ ngực nói:" Đại tỷ chớ xem thường người khác, đừng nói là một mình đại tỷ, dù cả ba người, ta cũng uống được! ... Có thể cho biết tên tuổi, nhà ở đâu, sau này cùng uống rượu."
Đúng lúc này Loan Bố đánh xe tới tìm thấy Lưu Trường liền thở phào, hắn chạy tới xin lỗi ba nữ tử:" Thiếu gia chủ nhà tại hạ tuổi nhỏ, chưa biết lễ nghĩa, nếu có gì mạo phạm, xin thứ lỗi."
Ba nữ tử cũng nghiêm túc, đáp lễ Loan Bố, lại nói:" Không mạo phạm, chỉ muốn cùng phòng với ba người bọn ta thôi."
Loan Bố tức thì cũng đỏ mặt, không dám nói nhiều, nhảy lên xe:" Thiếu gia chủ, đi thôi."
Lưu Trường nhảy lên xe rồi đầu vẫn còn quay lại hỏi:" Ba vị đại tỷ, nhà ở đâu ... Nếu không nói thì ta nói, nhà ta ở thành bắc ... Phía bên trái số ..."
Nó còn chưa nói hết Loan Bố đã đánh xe rời đi thật nhanh.
"Ê, ê, ta chưa nói hết mà."
Lưu Trường ngồi trên xe, mặt mày xưng xỉa.
"Loan Bố này ..."
"Loan Bố?"
"Loan Bố ~~~"
"Loan Bố, ngươi đáp một tiếng đi."
"Dạ."
"Ngươi làm hỏng đại sự của quả nhân."
Loan Bố không sao nhịn được nữa, lớn tiếng mắng:" Hoang dâm vô đạo, đó là hành vi của bạo quân."
"Giỏi cho Loan Bố, không ngờ ngươi dám nói a phụ ta là bạo quân."
"Thần, thần không dám ..."
"Vậy là ngươi nói đương kim bệ hạ à? Bệ hạ hậu cung như mây, trái ôm phải ấp còn gì."
"Thần nói đại vương, đại vương còn chưa tới cái tuổi đó."
"Vậy tới tuổi là được hả?" Lưu Trường sáng mắt:
"Tới lúc đó thần cũng sẽ khuyên đại vương, tửu sắc hại người, đại vương sao có thể tùy tiện?"
Lưu Trường bĩu môi không thèm nói nữa, chợt phát hiện đường đi không đúng:" Ngươi đưa ta đi đâu? Không về hoàng cung à?"
"Kiến Thành hầu phái người mời đại vương tới phủ, thần vừa định đi đón những người kia, xoay người cái không thấy đại vương đâu ... Trưởng bối mời vãn bối, đại vương là vãn bối, nếu như đến muộn để trưởng bối phải đợi, đó là tội vô lễ." Loan Bố hết lời khuyên nhủ:" Đại vương muốn ra ngoài cứ nói với bọn thần một tiếng, sao cứ phải trốn? Bây giờ đám Trương Bất Nghi vẫn đi khắp nơi tìm đại vương đấy."
"Nói thì các ngươi có cho ta tới tửu quán không?"
"Không cho."
"Thế chẳng phải xong rồi sao?"
Loan Bố thở dài, lại tăng tốc:" Đại vương nếu buồn chán có thể tới quán ăn, ở thành nam mới mở một quán không tệ."
" Đi rồi, mấy ngày trước ta và đám Thắng Chi tới đó ăn cơm, vừa vặn nhìn thấy hai mỹ nhân, liền chạy tới ăn cùng ... Ngươi đoán xem thế nào? Hai người đó nói muốn đi mua đồ, thế là họ cứ đứng ngoài không chịu vào ... Ta và Thắng Chi thừa cơ ăn hết cơm của họ."
"Thần biết ... Thần trả tiền cơm mà ... Đại vương ..." Loan Bố nói tới đó như mắc xương ở cổ, đây là chuyện con người làm sao? Tới bắt chuyện, người ta không chịu liền kiếm cớ né đi, thế là ăn hết cơm của họ ... Không phải người mà.
Xe dừng ở trước nhà Kiến Thành hầu, Lưu Trường nhảy xuống, thuần thục đi leo tường, chợt nhớ lần này cữu phụ mời cơ mà, lúc bấy giờ mới dẫn Loan Bố đi vào từ cửa chính.
Lữ Thích Chi chuẩn bị xong yên tiệc, thấy Lưu Trường tới thì hết sức thân thiết kéo nó, bóp thịt trên người:" Thằng nhãi này vài năm nữa là còn cao lớn hơn ta rồi."
Lưu Trường cười để ông ta kéo xuống ngồi bên cạnh.
Lữ Sản và Lữ Lộc ở bên đứng dậy thi lễ.
Đợi Lưu Trường ngồi xuống rồi, Lữ Thích Chi không vui hỏi:" Ta không mời ngươi, ngươi chẳng chịu tới thăm ta, có phải coi thường cữu phụ này không?"
"Kỳ thực cháu thường tới mà, chỉ là cữu phụ bận rộn, không có duyên gặp nhau."
"Trường à, chúng ta chính là chí thân, dù không thể bái kiến thường xuyên như a mẫu ngươi thì cũng phải thường tới chứ!"
"Cháu biết rồi, cữu phụ yên tâm, sau này cháu sẽ tới nhiều hơn."
Lữ Thích Chi cười, không nói gì thêm, sai người giết dê:" Đứa do tử này thích ăn thịt dê nhất, làm cho nó nhiều thịt vào."
Lưu Trường quay sang Lữ Sản hỏi:" Đã lâu không thấy huynh trưởng, huynh trưởng làm gì thế?"
Lữ Sản bi thương lắc đầu:" Đừng hỏi ... Ài, ở phủ dưỡng thương."
"Hả? Huynh trưởng bị thương sao?"
Lữ Sản len lén nhìn Lữ Thích Chi một cái, nói:" Không sao."
Lữ Lộc không đợi được nữa, chạy tới bên Lưu Trường, nước mắt tuôn rơi:" Đại vương, có kẻ mưu hại thần."
Lưu Trường tức thì nổi giận:" Kẻ nào mưu hại ngươi?"
"Thần cũng không biết, thời gian qua không ngừng có người tấu lên, nói thần ở thượng phương làm càn làm quấy, ức hiếp quan lại, thần hoàn toàn không rời phủ."
Lữ Thích Chi nghiêm mặt:" Mới đầu ta cho rằng là thằng nhãi này làm, về sau nó bị thương nằm trong phủ cũng có người đàn hặc, mới biết là có kẻ vu oan hãm hại."
Lưu Trường vỗ ngực:" Cữu phụ yên tâm đi, chuyện này giao cho cháu, cháu nhất định tìm ra hung thủ."
Lữ Thích Chi lắc đầu:" Chuyện nhỏ thôi, không cần nhọc lòng, ta đoán ra là kẻ nào rồi."
Rất nhanh thịt dê được bê lên, Lưu Trường sắn ống tay áo, ăn nhồm nhoàm, mặt đầy mỡ
Lữ Thích Chi cũng thái thịt ăn, chợt hỏi:" Trường à, ta và Tào Tham, ai thân với cháu hơn?"
"Tất nhiên là cữu phụ rồi, Tào tặc ức hiếp trung lương, thời gian qua suốt ngày ở trong phủ, thật đáng hận." Lưu Trường mở miệng mắng to:
Lữ Thích Chi cười nói:" Không được vô lễ với Tào tướng, nghe nói bệ hạ muốn nhi tử Tào Tham làm lang trung lệnh, có chuyện này không?"
"Hả? Lang trung lệnh không phải là Trần Bình sao?" Lưu Trường ngẩng đầu lên, ngạc nhiên hỏi:
Lữ Thích Chi phẫn nộ:" Trần hầu làm lang trung lệnh, ta tâm phục khẩu phục, chỉ là nhi tử Tào Tham là cái thá gì. Thời gian trước truyền chiếu lệnh cho thiên tử, vậy mà bị cha đánh, hèn nhát lui ra, không dám hoàn thành sứ mệnh. Người như thế sao có thể hoàn thành trọng trách bảo vệ bệ hạ."
"Lại còn có chuyện đó nữa sao?"
"Đúng thế Trường, nước đường là vây cánh của thiên tử, quốc lực cường thịnh ..."
"Ôi, ôi cữu phụ, toàn tin đồn thôi, nước Đường cháu nghèo khó, bách tính áo không đủ che thân, cơm không đủ no bụng ... Có 3000 người già yếu trông coi Trường Thành, dân không quá 30 vạn, quốc khố chẳng có tích góp, bách tính nghèo tới ăn vỏ cây, trong nước chẳng có lấy nổi một tướng quân ra hồn ...
Lữ Thích Chi hít sâu một hơi, song không phản bác:" Nước Đường tuy ... Nghèo, nhưng gần Trường An nhất, cháu cũng có sức uy hiếp trong quần thần, nhi tử của Tào Tham tuyệt đối không thể làm lang trung lệnh ..."
"Cháu hiểu ý cữu phụ rồi." Lưu Trường gật gù làm mặt Lữ Thích Chi vui mừng, nó cầm miếng thịt lên, cắn vài miếng hết sạch :" Cháu đi giết con Tào Tham ngay đây."
Nhìn Lưu Trường nói xong đi luôn, Lữ Thích Chi kinh hoàng ngăn lại:" Ý ta không phải là thế."
"Vậy ý cữu phụ là gì?"
"Cháu có thể tấu lên bệ hạ để ta làm lang trung lệnh."
"Thì ra là vậy." Lưu Trường vỡ lẽ ngồi xuống:" Đây là chuyện nhỏ, cữu phụ giao cho cháu là được."
Lữ Thích Chi nghiêm túc:" Trường, ta làm thế không phải vì mình, mà là không thể tăng sĩ khí cho Tào gia."
"Cháu hiểu mà."
Lưu Trường cười toét miệng, Lữ Thích chi cũng thằng nhóc khốn kiếp này không đáng tin thế nào, Lữ Thích Chi vì hỗ trợ nước Đường nghèo khó, tặng cho nước Đường sáu mươi con trâu. Lưu Trường tròn mắt, ra nhà ông còn có trâu, liền một lần tặng 60 con, vậy chắc là phải có mấy trăm con.
Lưu Trường bái tạ, Lữ Thích Chi đỡ nó lên.
Nhìn cảnh cữu tử hiếu thuận này, Loan Bố cũng mừng: Bỏ sự thực không nói, Đường vương vẫn rất hiếu thảo.