Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 247: Đường vương đâu? Đường vương đâu mất rồi?

Chương 247: Đường vương đâu? Đường vương đâu mất rồi?

"A mẫu, trước kia Kinh vương theo a phụ tác chiến, tự mình làm sĩ tốt tiên phong, tướng sĩ đều nghe lệnh ông ấy. Ông ấy ở nước Kinh nhiều năm, quần thần đều là tâm phúc. Nay ông ấy muốn lập con thừa tự làm vương, vốn không phải là chuyện lớn, nhưng quần thần nước Kinh muốn mượn cớ này, ý đồ tạo phản."

"Vào thời khắc nguy nan này, con sao có thể chùn bước."

Lưu Trường cẩn thận nói cho thật trang trọng, nó muốn rời Trường An, chỉ có mỗi thiên tử chiếu chưa được, phải được a mẫu đồng ý nữa.

Thuyết phục huynh trưởng dễ, nhưng thuyết phục a mẫu thì khó.

Lũ hậu không để ý triều chính, không đại biểu bà đã buông bỏ quyền lực, ở trên triều người ủng hộ bà rất nhiều, nhiều ngoại thích Lữ thị cũng không vì thế mà tước bớt. Quần thần đều sợ bà, đồng thời nghe lệnh bà.

Gặp phải chuyện lớn, Lữ hậu từ chối thì Lưu Doanh cũng chẳng làm gì được.

Sắc mặt Lữ hậu rất bình tĩnh, gần như Lưu Trường nói xong là bà gật đầu:" Được, đi đi, nhưng không cho con tự mình ra tay, mọi việc do Quán Anh định đoạt."

Lưu Trường nhẹ người:" Biết chuyện này chỉ có bệ hạ, con, Trần Bình, Quán Anh ... Huynh trưởng không nói với a mẫu, Quán Anh chỉ nghe lệnh thiên tử, vậy là Trần Bình nói với a mẫu sao?"

"Đúng!" Lữ hậu không che đậy gì cả:" Khi Kinh vương vừa qua đời thì ta đã gặp Trần hầu rồi."

"Ôi, huynh trưởng còn nói cái gì mà trung lương trong triều, con biết ngay là không thể tin Trần Bình mà." Lưu Trưởng lẩm bẩm:" Huynh trưởng còn tưởng mình làm đại sự, kết quả vẫn do a mẫu quyết định ..."

"Thiên tử có thể trưởng thành, nhưng không thông qua chuyện này để trưởng thành, nếu không một khi xảy ra sai lầm, sẽ tạo thành nội chiến nghiêm trọng. Đại Hán không dễ dàng gì mới có khởi sắc, vẫn còn Triệu Đà rình rập, nếu phương nam đại loạn, Triệu Đà ắt trở mặt."

"Được, con biết rồi, con không nói với huynh trưởng đâu."

"Trường, chuyện này vô cùng quan trọng, nếu phát sinh chiến loạn, vùng Kinh Sở Ngô sẽ thành nước Triệu khác. Trần Hi làm loạn, nay nước Triệu còn chưa khôi phục, nếu phương nam đại chiến, sẽ càng nghiêm trọng hơn, có khi phải mất mấy chục năm mới khôi phục được. Con đừng xem nhẹ chuyện này, tuyệt đối đừng làm càn."

"A mẫu yên tâm, con biết làm thế nào!" Lưu Trường tràn trề tự tin đảm bảo:

Lữ hậu không dặn thêm nữa, con bà bà biết, nó nhìn như phá phách, thực tế đáng tin hơn huynh trưởng nhiều:" Thứ cần chuẩn bị ta bảo Quý Bố chuẩn bị rồi, con phải làm chuyện khác nữa, đi đi."

Khi Lưu Trường vui vẻ rời Tiêu Phong Điện không lâu thì Trần Bình tới.

"Trần hầu, Đương vương đi rồi, ngài có thể an tâm bố trí."

"Thái hậu, Đường vương rất nhạy bén, nên để rời khỏi Trường An hẵng làm."

Mặt Lữ hậu lạnh giá:" Chỉ sợ bọn chúng không nhịn được trước, phía Lữ Thích Chi thế nào?"

Trần Bình cúi đầu:" Thái hậu, chưa tới lúc vạn bất đắc dĩ thì không nên nói cho Kiến Thành hầu."

"Vẫn phải nhắc một câu, tránh hắn không biết gì đột nhiên lăn ra chết."

............... ..................

Lưu Trường lúc này tất nhiên là ở cùng quần hiền, chuyện này nó không thể lộ ra, nên toàn thân ngứa ngáy, rõ ràng sẽ đi làm chuyện lớn kinh thiên động địa, lại không thể mang ra bốc phét. Không sao, ở mặt này nó kinh nghiệm lắm.

"Trong tông thất, chỉ ta là hiền năng nhất. Lần này lấy ta làm chính, đích thân tới nước Kinh, làm chủ chuyện tế bái."

"Ta vốn không muốn đi, nhưng mà quần thần thỉnh cầu mãi, trong tông thất đa phần là loại giống Như Ý, không làm được việc gì. Chỉ có ta, văn võ toàn tài, thiên hạ kính phục, đức cao trọng vọng, mới đảm nhận được trọng trách."

Lưu Trường kiêu ngạo nói, chuyện bắt quần thần không thể nói, nhưng chuyện bái tế có thể mang ra khoe khoang một phen.

Chu Thắng Chi cảm thán:" Kinh vương được đại vương tới tế bái, hẳn được an ủi lắm

"Đâu chỉ an ủi mà là ngậm cười chín suối." Lữ Lộc vội nói:

"Nào chỉ ngậm cười chín suối, sợ là hận không thể phục sinh, đích thân tới bái tạ đại vương." Chu Thắng Chi không chịu thua kém:

Lưu Trường xua tay:" Đừng nói nữa, càng nói càng hãi hùng."

"Vậy đại vương đi bao lâu?" Quần hiền hỏi:

Lưu Trường vuốt bộ râu không tồn tại:" Chuyện phải làm rất nhiều, có lẽ còn phải tới các nước Ngô Sở cảnh cáo một phen, dạy họ cách trị quốc làm người."

Tiêu Diên rụt rè nói:" Nhưng mà đại vương ... Hình như Sở vương là trưởng bối người ..."

"Lắm mồm." Hạ Hầu Táo mắng:" Nay đại vương là hiền năng của tông thất, dù là Sở vương gặp đại vương cũng phải lấy lễ con cháu mà bái kiến."

"Được rồi!" Lưu Trường không nghe nổi nữa:" Mai quả nhân đi rồi, còn phải cáo biệt sư phụ ... Sau khi quả nhân đi, các ngươi phải chăm đọc sách, học tập đạo lý làm người, sớm ngày thành hiền năng giống quả nhân."

"Vâng!" Mọi người cùng quỳ bái:

Lưu Trường bấy giờ mới tới cáo biệt Hàn Tín, tất nhiên nó không nói thật, nhưng khi nó vừa nói đi bái tế Kinh vương, Hàn Tín thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nghiến răng ken két.

"Trần Bình bày ra phải không?"

Có vài việc người ngoài nghe không mẫn cảm lắm, nhưng người bị hại thì khác.

Lưu Trường mặt rất vô tội:" Đệ tử chỉ đi theo, không biết gì cả."

Hàn Tín cực kỳ phẫn nộ:" Ta cứ nghĩ đương kim thiên tử là hiền quân, không giống cha, nào ngờ cũng như vậy! Trần Bình, thứ gian tặc."

Khi Lưu Trường rời phủ Hàn Tín, đi xa rồi vẫn nghe thấy tiếng chửi bới của ông ta.

Cho nên mới nói, ở Đại Hán này, ngươi có thể đắc tội với Hàn Tín, nhưng ngàn vạn lần đừng đắc tội với Trần Bình.

Ngày hôm sau Lưu Trường vui vẻ cáo biệt Lữ hậu rồi xuất phát.

Lưu Doanh đích thân đi tiễn, Quán Anh đã chuẩn bị sẵn sàng, Lưu Trường đứng sau lưng ông ta, cùng bái biệt

"Bất kể thế nào cũng không được liều mình, Đại Hán không thể không có tướng quân."

Lưu Doanh nắm tay Quán Anh căn dặn, nhưng lời này nghe thế nào cũng giống ép Quán Anh lấy mạng ra để hoàn thành nhiệm vụ.

Quán Anh theo Lưu Bang nam chinh bắc chiến, chuyện dẫn vài trăm người đi bắt quần thần nước Kinh chỉ là chuyện nhỏ, sắc mặt ông ta từ đầu tới cuối rất bình tĩnh. So với việc ông ta năm xưa dẫn mấy nghìn xa kỵ, đánh phá Hạng Vũ thì đúng là chẳng có gì to tát.

Đây là mãnh nhân duy nhất dưới trướng Lưu Bang từng mấy lần đánh phá Hạng Vũ, đó là lý do vì sao Trần Bình dùng ông ta đi nước Kinh.

“Trẫm đã phái người nói với Sở vương và Ngô vương, đợi các khanh đi, Sở vương sẽ dẫn binh vào nước Kinh, nước Kinh không có người cầm đầu, sẽ bình định nhanh chóng."

"Vâng, có điều bệ hạ phải nói với Sở vương, đầu tiên là khống chế giáo trường, đừng tùy tiện bắt bớ, tuyên bố đám quốc tướng mưu phản trước, sau lấy thiên tử chiếu trấn an. Đợi mọi việc như cũ rồi hẵng bắt tướng lĩnh nước Kinh."

Cuối cùng Quán Anh thấp giọng nói:" Bệ hạ, quốc tướng là người cương liệt, xin bệ hạ quản thúc nhiều hơn, khi gặp chuyện hãy bàn bạc với Trần Bình."

Cáo biệt thiên tử rồi, Quán Anh rời khỏi cổng thành, lúc này mới quay lại nhìn thân binh đi cùng mình, sắc mặt vô cùng nghiêm túc:" Lần này chúng ta không được cô phụ ..."

Mới nói được vài chữ, ông ta chợt dừng lại, nhìn n gó xung quanh.

"Đường vương đâu?"

"Đường vương đâu mất rồi?"

"Xá nhân của nó đâu?"

“Lưu Bất Hại đâu?”

Quán Anh mở to mắt la hét, sao chớp mắt đã biến mất rồi? Đầu lĩnh thân binh chạy tới nói:" Đại vương thấy buồn chán, vừa rồi dẫn xá nhân và nửa số thân binh đi trước một bước rồi ạ ..."

"Đuổi!"

May mà Quán Anh không vừa rời thành đã đánh mất Đường vương, dẫn thân binh truy đuổi gắp gao, cuối cùng cũng đuổi được.

Quán Anh mặt tối đen, kéo tay Lưu Trường bắt nó ngồi lên chiến xa của mình, nói với các xá nhân:" Các ngươi theo bên chiến xa, trông coi kỹ Đường vương!"

"Vâng!"

Quán Anh lại tìm 20 giáp sĩ, những người này đều là thân binh của ông ta, bảo họ trông coi cả Đường vương lẫn xá nhân của nó, mới yên tâm lên đường.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất