Chương 248: Đại Hán đệ nhất ác nhân. (1)
Đây là lần thứ ba Lưu Trường đi xa, lần đầu đi cùng Lữ hậu, lần thứ hai đi cùng Lưu Doanh khi còn là thái tử.
Lưu Trường đứng trên chiến xa nhìn ngang ngó dọc, thế nhưng đội ngũ 500 người động tĩnh quá lớn, căn bản không có bách tính dám tới gần, đều tránh rất xa. Nếu vô tình gặp phải thương cổ, bọn họ càng sợ hãi, vội nhường đường quỳ một bên."
"Này đại tỷ, áo của tỷ thật đẹp."
Lưu Trường đứng trên xe kêu lớn với một đại tỷ tỷ đang hành lễ, nữ tử kia nghe thấy, tất nhiên là sợ hãi, vội vàng bỏ chạy. Lưu Trường đành hét lên:" Tỷ đừng sợ, đừng chạy, quả nhân không phải người xấu đâu."
Nghe thấy thế, nữ tử chạy càng nhanh.
Quán Anh nóng mặt, ông ta cả đời làm tướng quân, không ngờ cuối đời khó giữ danh tiết, bị người ta coi là đầu lĩnh thổ phỉ.
Ông ta phát hiện, vị Đường vương này đúng là một khắc cũng không chịu yên, dọc đường đi gặp được người sống là hận không thể kéo người ta lên chiến xa tán gẫu. Quán Anh không dám nghỉ chân trong huyện thành, sợ không trông nổi thằng nhãi này.
Trên đường đi, Đường vương lộ hết bản sắc lưu manh, chuyện này thì Quán Anh chẳng lạ gì, năm xưa đưa Cao hoàng đế đi du ngoạn cũng y hệt.
Có điều Cao hoàng đế kém Lưu Trường xa lắm, ông ta cùng lắm là bốc phét với Quán Anh, bình luận tướng mạo vóc dáng nữ tử đi qua. Còn thằng nhãi bên cạnh Quán Anh chỉ có hơn không kém, trước đó có một nữ tử cực kỳ xinh đẹp đi qua, nếu không phải là Quán Anh ngăn, thằng nhãi này đã nhảy khỏi chiến xa rồi.
Đáng sợ hơn nữa, nó gặp phải mỹ nam tử tướng mạo tuấn lãng cũng nhảy xuống, cái này có hơi khiếp hãi rồi.
Nhưng Lưu Trường có cách giải thích của mình:" Nước Đường ta nghèo khổ, thiếu thốn nhân tài, a phụ từng nói với ta, người có tướng mạo phi phàm ắt có bản lĩnh! Người như vậy mà không bắt ... Mời tới nước Đường, lòng ta khó yên."
Quán Anh không tin mấy lời này lắm, Cao hoàng đế nam nữ đều không chối từ, có một cận thị tên Tịch Nhụ, yểu điệu nhu mì, làm người ta yêu thích, phục vụ chuyện ăn ở của Lưu Bang. Lưu Bang thường lén lén cùng hắn ở riêng trong hoàng cung, không biết là làm gì.
Lưu Doanh cũng có một cận thị tên Hoành Nhụ, xinh đẹp mê người, phong độ lả lơi, Lưu Doanh thường cùng hắn ở riêng trong hoàng cung, không biết làm gì.
Nghĩ tới đó ánh mắt Quán Anh nhìn Lưu Trường liền thay đổi
Ngàn vạn lần đừng học nhé.
Trên lịch sử triều Hán, Văn đế, Cảnh đế, Vũ đế đều có nam sủng ... Nói thế nào nhỉ, con cháu Lưu Bang kế thừa hoàn mỹ ưu điểm nam nữ đều không chối từ, quá nửa số hoàng đế triều Hán đều vậy.
Có điều nghĩ tới gia tộc Lưu Bang từng là quý tộc nước Ngụy thì có thể hiểu được thôi, nước Ngụy ấy mà, quê hương của Long Dương Quân, hiểu không? Đó gọi là suối nguồn chảy mãi.
Đoàn người rốt cuộc cũng tới được quận Nam Dương.
Đây là lần đầu tiên Lưu Trường tới quận Nam Dương, nơi này phong cảnh hoàn toàn khác Trường An.
Sau khi biết Đường vương và Quán Anh tới, quan lại Nam Dương quận vội ra nghênh đón.
Lưu Trường ngạo nghễ đứng trên xe ngựa, đợi mọi người bái kiến xong, hỏi:" Ngươi là ai?"
"Thần Nam Dương quận thừa Phu Trọng, bái kiến đại vương."
Lưu Trường nổi giận:" Quả nhân từ Trường An tới quận thủ vì sao không tới đón?"
"Quận thủ bận rộn, không thể đích thân ra đón, mong đại vương thứ lỗi ..."
"Láo xược! Sao dám vô lễ với đại vương?" Trương Bất Nghi là người đứng dậy đầu tiên:" Quận thủ Nam Dương là ai, dám lấy bận để đối phó, phải giết."
Loan Bố cũng nghiêm mặt:" Xin đại vương hạ lệnh, thần dẫn người bắt quận thủ."
Quán Anh thoáng ngây người rồi tỉnh ngộ, lãnh khốc nói:" Đường vương mang tiết trượng thiên tử, đi qua nơi này, vì sao quận thủ không tới? Lưu Bất Hại! Ngươi dẫn người đi lấy đầu quận thủ mang tới đây."
"Vâng!"
Lưu Bất Hại dẫn mấy chục thân binh khi thế hùng hổ rời đi, quận thừa sợ són đái, ông ta sớm nghe ác danh của Đường vương, không ngờ lại ác như thế, chỉ vì không tới bái kiến mà tự tiện xử tử một quận thủ? Ông ta có lòng cầu xin, nhưng sợ dẫn lửa đốt mình, toàn thân run rẩy nhưng không dám nói lời nào.
Khi đám người Nam Dương sợ run bần bật thì ở đằng xa Quán Anh cười nói:" Đại vương cao kế, chỉ là lại khiến đại vương phải mang ác danh rồi."
"Ha ha, quả nhân vốn có tiếng ác, sách chẳng ghi hết, khổ sử quan sau này thôi." Lưu Trường chẳng bận tâm, y làm thế là vì lo nước Kinh cũng chỉ phái mấy tên thuộc hạ ra đón, thế chẳng phải hỏng việc à?"
Quán Anh nhìn mấy xá nhân:" Các ngươi hiểu thật nhanh."
"Hiểu cái gì?" Trương Bất Nghi nghi hoặc hỏi:
"Ha ha ha, ta xưa nay xem nhẹ Trương xá nhân, không ngờ ... Thụ giáo rồi."
Quán Anh nói xong mà Trương Bất Nghi vẫn chả hiểu ra sao, ông ta thì cảm khái, nhân tài Đường vương chỉ huy đúng là đông đảo, gì chưa nói chứ Trương Bất Nghi đóng giả cũng quá thật rồi.
Qua một lát, Lưu Bất Hại áp giải quận thủ tới, quận thủ mặt đỏ bừng bừng, nay quận không nhiều, bởi thế mà địa vị quận thủ rất cao, cơ bản là dự bị cho tam công cửu khanh. Quán Anh biết vị quận thủ này, Xương hầu Lô Khanh, cũng là mãnh nhân theo Lưu Bang tác chiến.
Lô Khanh phẫn nộ nói:" Thần vì thiên tử cai trị Nam Dương, công việc bận rộn, không thể tự mình nghênh tiếp, đại vương sao có thể vì thế mà trách tội."
"Người đâu, mang đi chém!" Lưu Trường phất tay:
Lưu Bất Hại kéo đi, Lô Khanh kinh hãi:" Đại vương muốn mưu phản sao? Thần tội gì?"
Quán Anh đi theo Lưu Bất Hại, Lô Khanh la hét:" Quán hầu vì sao không cứu ta."
Quán Anh hỏi nhỏ:" Quận thủ bận gì?"
"Chiếu của thiên tử, ngài biết chuyện gì mà."
"Đã biết, vậy vì sao không ra đón?"
Quán Anh nói thế Lô Khanh hiểu ngay, ở thời đại này, Đại Hán nhân tài lớp lớp, tùy tiện tóm lấy một quận thủ cũng là mãnh nhân không theo Hàn Tín thì cũng từng đánh Hạng Vũ, kém lắm thì cũng đã theo diệt Trần Hi, đánh Hung Nô, Cơ bản đều là người từ núi xương biển máu mà ra, không ai vô dụng, bố trí này ở khắp Đại Hán.
"Đại vương! Thần nhận tội! Thần có tội!" Lô Khanh la lên:
Quán Anh bấy giờ mới tới bên Lưu Trường nói:" Nam Dương quân thủ đã nhận tội, đại vương có thể xá miễn nội chết không?"
"Tội chết có thể miễn, nhưng hắn bất kính với ta! Quán hầu, đích thân trừng phạt."
"Vâng!"
Khi Quán Anh vung roi lên đánh Lô Khanh một trận tàn bạo, toàn bộ quan lại Nam Dương quỳ xuống trước mặt Lưu Trường tạ tội. Lưu Trường tiếp tục ngẩng cao đầu giữ hình tượng ngạo ngược, đợi khi Lô Khanh bị khiêng đi mới dẫn người vào quận Nam Dương.
Khí hậu Nam Dương ấm áp hơn ở Trường An nhiều, bách tính ăn mặc không khác gì Trường An, chỉ có sĩ tử đội mũ hơi khác. Ngôn ngữ thường nhật ở đây rất khó hiểu, tiếng địa phương cực nặng, Lưu Trường dù muốn tán gẫu với họ cũng chịu.
Quán Anh lúc nào cũng ở bên cạnh nó, ông ta không muốn ở trong huyện thành lâu, thậm chí không muốn vào. Thi thoảng tới huyện thành nào, Lưu Trường như ăn Tết, dẫn xá nhân đi dạo phố, Quán Anh muốn ngăn cản, nó nói nào là mua lễ vật cho thái hậu, cho hoàng đế, ông ta hết đường khuyên.
"Quý Bố, ngươi là người Sở, có hiểu bọn họ nói gì không?"
"Hơi hiểu một chút ạ."
"Vậy đại tỷ kia vừa cười nói với ta một câu, nàng ấy nói gì?"
"Ặc ... Đại vương không nên hỏi thì hơn ạ."
"Chẳng lẽ là tỏ tình với ta?" Lưu Trường kích động."
"Đại vương đừng hỏi ... Mau mau đi thôi." Quý Bố toát mồ hôi, hỏi sao cũng không nói:
Khi bọn họ tới quận Hành Sơn thì quận thủ đã đợi từ lâu, người này hẳn là nói tới cảnh ngộ của Lô Khanh rồi, tươi cười dẫn người tới hành lễ.
Lưu Trường nhìn rất lâu mới hỏi:" Hành Sơn chỉ có chừng này người thôi à?"
"Đại vương, Hành Sơn nhiều việc, thần để lại một phần làm việc, dẫn quan viên khác tới bái kiến."
"Giỏi cho tên gian tặc, quả nhân tới mà chỉ dẫn vài người tới bái kiến, rõ ràng là xem thường ta! Loan Bố! Kéo tên này đi xử trảm."