Chương 246: Phụng chiếu.
"Trường! Kinh vương hoăng rồi."
"Cái gì?" Lưu Trường giật mình, hỏi lại:" Kinh vương mất rồi sao?"
Lưu Doanh gật đầu.
Kinh vương Lưu Cổ là đường huynh của Cao hoàng đế, là người nóng tính hiếu chiến, từng theo Lưu Bang chinh chiến lập công mà được phong Kinh vương, quản hạt 52 thành ấp phía đông Hoài Hà. Ông ta là họ hàng xa của đám Lưu Trường, nhưng quan hệ không tệ, không thân cận như Sở vương Lưu Giao, nhưng Lưu Doanh rất tôn kính.
Nay nghe tin ông ta mất, dù là Lưu Doanh hay Lưu Trường đều đau lòng.
Lưu Trường an ủi:" Huynh trưởng, đừng quá đau lòng, trọng phụ tuổi cũng cao rồi, vậy là an nghỉ yên lành."
Lưu Doanh cảm khái:" Tông thất lại mất đi một vị trưởng giả ... Sau khi sứ giả nước Kinh tới nơi, quần thần tấu lên, xin trừ quốc, vì Kinh vương không con nối dõi. Nhưng sứ giả nước Kinh lại dâng thư cho Lưu Bô làm Kinh vương."
Trước kia lúc Kinh vương còn sống, muốn nhận một người trong tông thất làm con thừa tự, giữ nước Kinh, chính là Lưu Bô.
"Vậy trưởng giả trong tông thất nói sao?"
"Bọn họ hi vọng lập Hoành Lăng hầu làm Kinh vương."
"Đệ hiểu đại khái rồi."
Hai huynh đệ vừa ngồi xuống, đang định thảo luận thì có một phụ nhân bê cơm đi vào, thấy Lưu Trường liền hành lễ nói:" Đường vương cũng ở đây à, vừa vặn cùng ăn."
Lưu Doanh cười:" Vương mỹ nhân, trẫm và Trường đệ đang ..."
Lưu Trường đứng bật dậy, quát:" Ta và huynh trưởng đang bàn quốc sự, ngươi là ai? Sao dám xông vào."
Vương mỹ nhân thiếu chút nữa rơi cơm nước trên tay, hai mắt thoáng cái đỏ hoe, ủy khuất nhìn Lưu Doanh, Lưu Trường phẫn nộ:" Giỏi, Kinh vương vừa mất, ngươi lại muốn dụ dỗ huynh trưởng ta vô lễ! Người đâu! Lôi ả ra chém đầu!"
"Trường đệ!" Lưu Doanh vội vàng chắn trước mặt Lưu Trường:" Không được, nàng đã có thai rồi."
Lưu Trường ngớ người, sao chuyện này thì huynh nhanh quá vậy, nhưng nó vẫn sầm mặt:" Nếu đã có thai, vậy đầy vào lãnh cung, đợi sinh con xong thì xử tử, người đâu!"
Giáp sĩ bên ngoài đi vào, lúng túng hết nhìn Đường vương lại nhìn thiên tử.
Lưu Doanh sợ hãi, lại khuyên:" Trường đệ, nàng không có ý đó đâu, có thể miễn tội."
Lưu Trường nhìn chằm chằm Vương mỹ nhân:" Nếu ngươi dám quấy nhiễu đại sự, ta giết ngươi! Ra ngoài."
Bị mắng mỏ như thế, trên mặt Vương mỹ nhân lại không có chút ủy khuất nào, vừa rồi đã sợ tới vỡ mật, hai mắt đờ đẫn, thần sắc hoảng hốt, được cũng nữ rời đi. Vương mỹ nhân đi rồi, Lưu Doanh thở phào:" Trường đệ, ngay cả loại chuyện này cũng phải phiền tới đệ, trẫm đúng là ..."
"Huynh trưởng, huynh phải lấy thái độ như đối diện với quần thần, nếu tiếp tục thế này, người mệt là huynh ... Ôi, bỏ đi, chúng ta tiếp tục." Lưu Trường lại phải làm kẻ ác, sau hôm nay chắc trong đống tội danh của y lại thêm vài cái vô lễ với trưởng trưởng tẩu rồi:
Hai huynh đệ ngồi xuống, Lưu Trường hỏi:" Ý huynh ra sao?"
"Trẫm suy đi nghĩ lại, vẫn thấy nên trừ quốc."
"Ồ, đệ còn tưởng huynh trưởng lại mềm lòng, đồng ý chuyện này chứ?"
Lưu Doanh lắc đầu, nghiêm túc nói:" Gặp phải loại chuyện này, Kinh quốc tướng không tự mình tới Trường An tấu báo, sau khi Kinh vương chết, chỉ phái đi một sứ giả. Trẫm nghe lời sứ giả nói thì họ đã chuẩn bị cho Kinh vương kế vị rồi ... Nước Kinh không trừ, ắt có đại loạn."
Lưu Trường nghe những lời này tức thì thấy không hay, theo lời huynh trưởng nói thì không phải sẽ có đại loạn nữa mà đã loạn rồi, chưa tấu thiên tử đã chuẩn bị cho quốc chủ kế vị, thế không phải mưu phản thì là cái gì:" Huynh trưởng, đây không phải chuyện nhỏ, hay là cùng a mẫu ...."
"Không!" Lưu Doanh cắt lời Lưu Trường:" Trường đệ, chúng ta không thể cả đời dựa vào phụ mẫu được, phải dựa vào bản thân. A mẫu tuổi đã cao, không để người vì quốc sự mà ưu phiền ... Nói ra trẫm không ghét a mẫu quản mình, chỉ là nhìn a mẫu làm những việc đó thay ta, ta thấy mình thật vô dụng."
"Trẫm phải trưởng thành, trẫm không muốn a mẫu che chở trẫm, trẫm phải che chở cho mọi người.
"Ta đã qua tuổi lập quan (*), thân là con trưởng, lại còn cần a mẫu san sẻ lo lắng, vậy còn gì là đại trượng phu!"
Lưu Trường ngây ra nhìn huynh trưởng:" Được, chuyện này do chúng ta làm. Huynh có thể lệnh Hạ Hầu Anh xuất chinh, lại sai Lục ca, trọng phụ chuẩn bị thảo phạt nước Kinh. Nếu cần, nước Đường cũng có thể tham gia."
Lưu Doanh lắc đầu:" Không được lỗ mãng ... Chuyện này không thể tiết lộ ra ngoài, có thể tìm một vị trung lương trong triều thương lượng."
Không lâu sau vị trung lương kia được gọi tới.
Lưu Trường quan sát Trần Bình ở bên cạnh, lòng hoang mang, huynh trưởng nhìn kiểu gì mà thấy đây là bậc trung lương? Cái loại này bụng đầy mưu mô, tuyệt không dính tới hai chữ trung lương.
Trần Bình cũng đang nhìn Lưu Trường, sao chỗ nào cũng có ngươi?
Lưu Doanh đem chuyện ở nước Kinh nói với Trần Bình, ông ta nghe xong thì lắc đầu:" Chuyện này không cần dùng tới bắc quân."
"Ồ, Trần hầu có kế gì."
"Trước kia tiên hoàng sắc phong Lục hoàng tử làm Ngô vương, cắt đất nước Hoài Nam và nước Kinh lập nước Ngô, Kinh vương liền bất mãn. Tiếp đó Trường Sa trừ quốc, Kinh vương sợ hãi, nhất định trước khi chết đã sai bảo đại thần trong nước, nâng đỡ con thừa tự làm vương. Nên không cần động can qua, chỉ cần giết người đứng đầu là đủ."
Lưu Trường chen vào:" Ngươi nói thì dễ lắm, người đứng đầu được mấy vạn tướng sĩ bỏ hộ, giết thế nào?"
Trần Bình lờ nó đi, chỉ nhìn thiên tử:" Xin bệ hạ nói với sứ giả, cho phép Lưu Bố kế thừa vương vị, phái trọng thần và hiền nhân tông thất, tới tế bái Kinh vương ... Không biết bệ hạ nghe chuyện tiên hoàng dạo chơi Vân Mộng Trạch chưa?"
Lưu Doanh bừng tỉnh:" Đợi Kinh quốc tướng dẫn quần thần nghênh tiếp thì bắt lấy."
Lưu Trường hiểu rồi, đây chẳng phải cách trước kia Trần Bình bắt Hàn Tín sao? Chơi lại trò cũ thôi.
Lưu Doanh lại hỏi:" Vậy nên phái ai đi?"
"Có thể lệnh cho Quán hầu."
"Thế hiền nhân tông thất là ai?"
Trần Bình nhìn Lưu Trường:" Người này phải có địa vị cực cao, có thể làm chủ chuyện tế bái, lại phải được bệ hạ tín nhiệm, được tông thất ..."
Lưu Trường chưa đợi ông ta nói hết đã toét miệng cười chỉ bản thân:" Quả nhân là hiền nhân tông thất à?"
Lưu Doanh tiếp tục hỏi:" Còn nhân tuyển khác không?"
"Huynh trưởng có ý gì?"
Trưởng giả trong tông thất không đồng lòng với Lưu Doanh, nếu không đã chẳng tới khuyên, muốn để Lưu Trạch làm Kinh vương. Vậy chỉ có thể để Lưu Trường đi. Nhưng Lưu Doanh vẫn lo, thằng nhãi này ít tuổi, làm người không ra sao, chuyến đi này rất nguy hiểm, lỡ xảy ra chuyện thì thế nào.
Lưu Trường vỗ ngực đảm bảo sẽ nghe lời Quán Anh, đảm bảo không chạy mất giữa đường, đảm bảo cả đống chuyện, Lưu Doanh mới đồng ý.
Tiếp đó lại gọi Quán Anh đến căn dặn chuyện này.
Quán Anh là một trong số ít khai quốc đại thần không xem thường Lưu Doanh, xưa nay đều rất cung kính, không ỷ quân công mà lên mặt. Khi biết thiên tử muốn mình tới nước Kinh bắt quần thần, ông ta chẳng chút do dự, nhận lệnh ngay.
"Lần này khanh đi, trẫm không thể ủy phái quá nhiều người, chỉ có thể phái thân binh Đường vương đi cùng ... Nhớ, sau khi bắt được bọn họ thì lập tức quay về, không được ở lại."
"Phải trông coi Đường vương, khanh ngồi cùng xe với nó, đừng lúc nào buông ra. Đừng ở lại ở huyện thành, đừng để Đường vương đi chơi, đừng để Đường vương tiếp xúc với thân binh, ngay cả xá nhân của nó cũng phải theo dõi."
"Khi ra tay đừng để Đường vương làm, phải phái năm ... Không, mười giáp sĩ trông nó."
Quán Anh nghe thiên tử dặn dò không khỏi nghĩ, bệ hạ đối phó với Kinh vương hay đối phó với Đường vương vậy?
Lưu Trường vui lắm, đây là lần đầu tiên nó phụng chiếu đi xa, sẽ tới phương nam, nó chưa bao giờ tới phía nam, không biết tình huống nơi đó thế nào, vừa vặn, đây là một cơ hội tốt, đám quần thần nước Kinh sao có thể địch lại mình.
Rốt cuộc cũng có thể phụng chiếu đi ức hiếp người khác rồi.
(*)Lập quan, lễ đội mũ, nam nhân hai mươi tuổi thì làm lễ đội mũ, cho nên khi hai mươi gọi là nhược quan, lập quan.