Chương 249: Đại Hán đệ nhất ác nhân. (2)
Từ Trường An tới Chướng Quận, ác danh của Đường vương không ai không ai không hay, thậm chí nó chưa tới nước Kinh, quần thần nơi đó đã bàn tán về chuyện này.
Nhi tử thừa tự của Lưu Cổ còn rất nhỏ, nhỏ hơn cả Lưu Trường, căn bản không hiểu chuyện gì. Chuyện lớn nhỏ trong nước Kinh do quốc tướng và các tướng quân phụ trách. Quốc tướng Vương Hùng năm xưa theo Lưu Cổ tác chiến, chiến tích tuy không nổi bật, nhưng được Lưu Cổ tín nhiệm, giữ bên cạnh trọng dụng.
Vương Hùng đứng bên cạnh Lưu Bô nói:" Bệ hạ đã đồng ý cho đại vương kế thừa, phái Đường vương và Toánh Âm hầu tới làm chủ chuyện tế bái xem lễ, đây vốn là chuyện tốt ... Chỉ là vị Đường vương này ... Thực khó chung sống."
Ông ta hơi khó xử, nghĩ mãi mới nói:" Đường vương được chính thái hậu nuôi nấng, cực được sủng ái, vì thế hơi ... Ngang ngược."
Trong số quần thần quỳ hai bên có người nói to:" Nào chỉ ngang ngược, đường vương dọc đường tới nước Kinh, đi qua đâu đều vô lễ làm khó quan viên lớn nhỏ đủ điều. Quận thủ vùng Nam Dương, Hành Sơn, Lư Giang đều vì đủ các loại việc mà bị Đường vương làm nhục. Cả nước nam không ai không sợ."
Những người khác cũng phụ họa.
"Thần nghe nói vị Đường vương này thích thịt người, từng có một danh sĩ tên Khoái Thông vì không ra nghênh đón mà bị y giết, nấu thịt ăn."
"Đúng, thần cũng nghe nói."
"Nghe nói Đường vương vui buồn thất hường, không theo lễ pháp ... Ài, đợi y tới, chúng ta phải đối đãi ra sao?"
Nghe những lời này Lưu Bô còn nhỏ sợ tới mặt trắng bạch:" Nếu đã thế có nên do quần thần đi nghênh đón?"
Vương Hùng lắc đầu:" Đại vương không biết, Sở vương có lòng tốt phái sứ giả đi tặng quà, Đường vương chất vấn, vì sao Sở vương không tới gặp? .... Sở vương chính là trọng phụ của Đường vương mà còn thế ... Nếu đại vương không tự đi nghênh đón, e là y càng vô lễ với đại vương."
"Chủ nhục thần chết!" Có tướng lĩnh hét lên:
Vương Hùng trừng mắt:" Nước Kinh ta thành không quá ba mươi, giáp sĩ không quá ba vạn, nếu chọc giận Đường vương, ngươi đi ngăn quân hổ lang của nước Đường nhé! Nước Đường từ trên xuống dưới đều là man di, không biết lễ nghĩa, còn bất kính cả với thiên tử, chẳng lẽ lại sợ ngươi sao?"
"Nước Đường xa lắm."
"Xa à? Nước Đường xuất binh từ quận Tế Bắc, Tề Sở có dám ngăn không?"
Mọi người tức thì cúi đầu nọn họ quên mất nước Đường có thêm một quận..
Thấy Lưu Bô đứng ngồi không yên, Vương Hùng nói:" Đại vương đừng sợ, Đường vương tới, xin coi y như huynh trưởng, nói nhiều chuyện tiên vương. Tiên vương khi còn từng nhiều lần nói tới Đường vương, rất yêu thích y, nói rằng 'nhà ta có hổ non, lớn ắt an quốc' ... Nếu ngài tôn trọng, Đường vương quyết không quá vô lễ."
"Đại vương đi đón, bọn thần cũng xuất thành nghênh tiếp, xin chư quân ngàn vạn lần đừng có hành động đắc tội Đường vương, cũng đừng nói gì. Đường vương tế bái xong sẽ đi, xin chư công vì di nguyện của tiên vương mà nhẫn nại."
Dương Hùng dặn dò mấy lượt, mọi người đều nhận lệnh.
Sau khi mọi người đi rồi, Vương Hùng tiếp tục dặn Lưu Bô:" Thần tuy chưa từng gặp Đường vương, nhưng nhiều lần nghe tiên vương nói, chỉ cần đại vương chịu tặng quà, nói lời tâng bốc mà y thích nghe, ắt không sao cả."
Lưu Bô lí nhí hỏi:" Làm thế liệu có mất mặt a phụ không?"
"Đương nhiên là không ạ, dù là Sở vương còn phải nhường Đường vương ba phần, đại vương nhẫn nhịn y không tính mất mặt. Nếu có đại thần nói làm thế không đúng thì cho đi hầu hạ Đường vương, xem xem hắn dám không nhẫn nhịn không?"
"Vị huynh trưởng đó của quả nhân thực sự đáng sợ vậy sao?"
Vương Hùng gật đầu:" Đáng sợ, cực kỳ đáng sợ. Đại vương còn chưa biết, trước kia Mạo Đốn phái người tới cầu hòa, vị Đường vương này viết thư trả lời nói, nói ... Ài, thôi, đại vương dù sao chỉ cần nhớ, tuyệt đối không thể đắc tội với y. Nước Đường từ trên xuống dưới đều không thể trêu chọc, đó là một đám man di, mãng phu, phản tặc. Chỉ cần đại vương tạo được quan hệ với Đường vương, dù sau này xảy ra đại loạn cũng không mất vương vị."
"Hả?" Lưu Bố nghe câu này sao giống khuyên mình tương lai theo Đường vương mưu phản.
Vương Hùng cười:" Thần cũng không ngờ là bệ hạ là cho phép, may có quý nhân lên tiếng. Đây là chuyện tốt, đại vương nên vui mới phải."
............ ..................
Lưu Trường tới nước nam, tức thì làm cả phương nam chó gà không yên.
Truyền thuyết liên quan tới nó càng truyền càng rộng, càng ngày càng quá đáng, ở vùng Ngô Sở đang có xu hướng thành thứ "dọa trẻ con nín khóc".
Lưu Trường chẳng biết gì cả, lúc này nó đang chơi với một đứa bé ba bốn tuổi.
"Đứa bé này làm quả nhân nhớ tới Kiến, tuổi Kiến chừng như thế, nhưng không ngoan bằng ... Quá nghịch."
Lưu Trường nói với Loan Bố, phụ mẫu đứa bé đứng ở cách đó không xa, mặt cắt không ra máu. Loan Bố nhìn đứa bé, mắt đứa bé đầy sợ hãi, nín cả thở.
"Đại vương bỏ xuống đi ạ."
"Ừ, được."
Lưu Trường đặt đứa bé xuống, lấy trong tay áo ít đồ ăn đưa nó, xoa đầu nói:" Phải ngoan, nghe lời phụ mẫu nhé."
Đứa bé gật đầu lia lịa.
Lưu Trường bấy giờ mới dẫn tứ đại ác nhân rời đi. Loan Bố không nhịn được nói:" Đại vương, thời gian qua chúng ta có phải là quá đáng rồi không? Bách tính đất nam thấy đại vương như thấy hổ đói, liệu Kinh vương có sợ tới không dám đến đón không?"
"Không đâu." Người lên tiếng là Quý Bố, khẳng định chắc nịch:" Quần thần nước Kinh lúc này nhất định đang chuẩn bị mọi việc đón đại vương."
"Ta biết Vương hùng, ông ta không có tài năng gì, nhưng trung thành với cố Kinh vương, nên được làm quốc tướng. Thật tiếc, người này cần kiệm đối xử tốt với bách tính ... Phẩm đức không thể chê trách được."
Lưu Trường chợt nói:" Quý Bố, quả nhân thấy không đúng lắm."
"Đại vương thấy có gì không đúng ạ."
"Nước Kinh bị hai nước Ngô Sở bao vây, chẳng qua có một quận, vài vạn sĩ tốt, quân ở đô thành có khi chưa tới 3000, phần lớn ở biên giới Mân Việt, họ dám mưu phản sao? Huynh trưởng xưa nay nhân nghĩa, nếu không có người nhắc, liệu có muốn đói phó với nước Kinh không?" Lưu Trường sinh nghi:" Ngươi vừa mới nói, Vương Hùng là người yêu dân, vậy sao ông ta lại có thể làm bách tính bồi táng với Kinh vương."
Quý Bố chưa đáp, Loan Bố đã cả kinh, hắn cũng thấy khác thường.
Lưu Trường nhìn Quý Bố chằm chằm:" Sứ giả tới, bệ hạ gặp trong Tuyên Thất Điện, tả hữu chỉ có Vương Lăng và Trần Bình."
"A mẫu nói Trần Bình nói với bà, toàn bộ chuyện này cố ý để huynh trưởng ta sinh nghi, có phải là để đưa ta khỏi Trường An, đúng không?"
"Trần Bình làm thế là được a mẫu ta cho phép, a mẫu ta muốn ra tay với ai mà muốn đuổi ta đi ... Hả xá nhân của thái hậu?"
Trương Bân Nghi và Loan Bố ngay tức thì tuốt kiếm, phân trái phải chĩa vào cổ Quý Bố.
Quý Bố không ngờ một câu cảm khái cho Vương Hùng khiến Lưu Trường phát hiện ra sơ hở, trấn định nói:" Đại vương muốn giết thần sao?"
"Ta hỏi ngươi, a mẫu bảo gì ngươi? Quán Anh có tham dự không?" Lưu Trường rút bội kiếm của Quý Bố, sắc mặt tàn khốc: "A nói mà, a mẫu sao lại dễ dàng cho ta đi thế, nếu là có nguy hiểm, a mẫu còn để ta đi sao? Trần Bình dám đề nghị ta đi sao? Hắn không sợ ta có chuyện gì làm nước Đường đại loạn à? Họ sớm có dự mưu rồi."
"Đại vương ngày càng thông minh rồi, có điều không kịp nữa, giờ hẳn là đã kết thúc."
"Nói, rốt cuộc là ra tay với ai?"
Trương Bất Nghi hỏi vào:" Có phải là Hoài Âm hầu không?"
"Không thể nào, sư phụ bị a mẫu bảo vệ, nếu không đã chết lâu rồi, muốn giết ông ấy, một chén rượu là đủ."
Triệu Bình trầm tư:" Đại vương, thái hậu đã không muốn ngài tham dự, vậy đại vương tốt nhất là đừng nên biết."