Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 250: Tránh đấu giữa ai và ai?

Chương 250: Tránh đấu giữa ai và ai?

"Triệu công, ông biết à?" Lưu Trường vội quay sang Triệu Bình, biết Triệu Bình thường xuyên gặp gỡ quan viên trong triều, nên rất hiểu động thái triều đường:

Trần Bình cân nhắc kỹ càng mới nói ra: "Đại vương chắc không biết, sau khi thái hậu buông quyền cho bệ hạ, Vương Lăng liền có ý diệt trừ toàn bộ ngoại thích Lữ thị. Ông ta từng công khai dâng biểu, muốn thái hậu chuyển tới Trường Lạc cung, chính ông ta muốn Tào Quật làm lang trung lệnh, lệnh ngự sử đại phu nghiêm tra Kiến Thành hầu."

"Ý ông là, a mẫu muốn giết Vương Lăng?" Lưu Trường tự hỏi tự đáp:" Không đúng, a mẫu mong Vương Lăng đỡ đần huynh trưởng chuyện triều chính, còn vì thế khuyên ta, không được ra tay với Vương Lăng cơ mà, a mẫu nhẫn nhịn ông ta rất nhiều. Huống hồ chính vụ do a mẫu giao cho huynh trưởng, nếu muốn thu về cũng đâu cần ra tay."

Chuyện này nhạy cảm, Triệu Bình lại do dự mãi mới nói:" Đại vương, chuyện này không đơn giản như người nghĩ đâu. Thái hậu buông quyền, nhưng đa phần đại thần trong triều đều nghe theo chiếu lệnh của thái hậu, gặp chuyện tới hỏi thái hậu trước. Trước đó Vương Lăng trên triều đường dâng biểu, chỉ cần là chuyện tổn hại lợi ích của Lữ thị, đám Triệu Nghiêu sẽ phản đối."

"Vương Lăng muốn quần thần phục bệ hạ, chuyện này không thể nói là sai, nhưng thái hậu sao dễ buông quyền thành ngoài cuộc? Mà chư vương, đại thần ủng hộ thái hậu, vậy bệ hạ trị quốc thế nào?"

Nghe tới đây Quý Bố lên tiếng phản bác:" Đại vương chớ nghe ông ta nói xằng nói bậy, thái hậu sẽ không làm chuyện có hại cho bệ hạ, càng không tham quyền như ông ta nói."

"Sau khi Tào Tham rời triều đường, quần thần liền có suy tính khác, Vương Lăng trung thành với bệ hạ nhưng quá ngu xuẩn, không phân biệt được tốt xấu. Ông ta bị tiểu nhân xúi giục, muốn giảm bớt vây cánh của thiên tử, muốn đối phó với thái hậu và đại vương."

"Nếu không phải Trần Bình ngăn cản, Vương Lăng đã tước phiên, đại vương biết hậu quả làm vậy là gì không? Đó không phải bảo vệ thiên tử, mà là hủy giang sơn Đại Hán."

Triệu Bình cười lạnh:" Thái hậu xá nhân đương nhiên sẽ nói thế."

"Thái hậu trước lệnh Kiến Thành hầu phụ trách trị an Trường An, lại lệnh con cháu làm ở vị trí quan trọng tại Nam quân và trong điện. Thế là ý gì? Thái hậu là người cứng rắn, dù là thời Cao hoàng đế cũng nhiều lần can thiệp vào triều đường, nay bệ hạ đăng cơ, chuyện lớn nhỏ đều qua tay thái hậu ... Đây chính là tranh đấu giữa thái hậu và thiên tử."

Quý Bố cũng cười lạnh:" Tranh đấu giữa thái hậu và thiên tử à? Thiên tử do thái hậu sinh ra, còn phải tranh gì nữa? Đây là tranh đấu giữa gian thần và bệ hạ. Tiên hoàng giá băng, quần thần kinh thường bệ hạ, muốn đoạt quyền, muốn thao túng bệ hạ làm lợi cho bọn chúng. Chỉ vì có thái hậu và đại vương tọa trấn nên mới không dám làm càn. Gian thần không đạt được tâm nguyện, muốn phá lá chắn của thiên tử trước, chúng o bế Tào thị là muốn gây mâu thuẫn thái hậu và bệ hạ, khiến mẹ con trở mặt."

Hai người đó cãi nhau, Lưu Trường từ đầu tới cuối im lặng.

Lời của bọn họ đều không thể tin, bốn xá nhân của nó, mỗi người có chính kiến khác. Quý Bố hi vọng thái hậu phò tá bệ hạ, Triệu Bình muốn quần thần phò tá bệ hạ, Trương Bất Nghi muốn bản thân phò tá bệ hạ, Loan Bố thực ra chẳng có ý đồ gì, chỉ quan tâm chuyện của mình.

"Đại vương, sao lại ..." Quán Anh vội vàng tới nơi, định nói thì thấy Trương Bất Nghi và Loan Bố chĩa kiếm vào Quý Bố thì sững người:" Xảy ra chuyện gì rồi?"

"Không biết!" Lưu Trường quát:" Thu kiếm."

Hai người kia tức thì thu kiếm lại, Lưu Trường không nói gì cả rời khỏi nơi này, trên đường đi, Quán Anh mấy lần muốn hỏi, Lưu Trường không cho cơ hội, liên tục cắt lời hắn. Quán Anh đành thôi, bọn họ tiếp tục tới nước Kinh, Lưu Trường không còn hoạt bát như trước, trở nên nghiêm nghị, làm Quán Anh đâm ra không quen.

Ông ta hỏi mấy xá nhân, bốn xá nhân lắc đầu không đáp.

Đến đêm, giáp sĩ đốt đống lửa, Lưu Trường ngồi bên cạnh, ngây người nhìn lửa nhảy nhót trước mắt, chẳng nhúc nhích.

Loan Bố ngồi xuống cùng hơ lửa:" Đại vương, không về sao?"

"Không kịp nữa, nếu do Trần Bình phụ trách, giờ về cũng chỉ đi tế mộ cho Vương Lăng."

"Nếu quần thần đấu với thái hậu, đại vương sẽ làm sao?"

"Đương nhiên giúp a mẫu diệt quần thần."

"Nếu bệ hạ và thái hậu ... Thì đại vương làm sao?"

Lưu Trường im lặng rất lâu:" Về nước Đường."

Loan Bố mím môi, chuyện này thực làm khổ đại vương mà:" Thực ra, lời của Quý Bố và Trần Bình đều không thể tin, bọn họ đều nhìn sự việc dưới góc độ của mình. Thần tuy không biết đại sự gì, nhưng thần biết thái hậu, Trần hầu làm việc chu đáo, tuyệt đối không gây đại loạn."

"Thần nghĩ, chuyện ở nước Kinh, chưa chắc là giả."

"Dù sao Kinh Sở Ngô liền một dải, kỳ thực cũng là uy hiếp với triều đình. Nếu Sở vương còn thì vẫn có thể trấn nhiếp, nhưng tuổi Sở vương không nhỏ, nước Sở mạnh nhất, nếu nước Sở có vấn đề, không áp được Ngô Kinh nữa."

"Nên trừ nước Kinh, dùng làm bảo lũy chắn Ngô Sở, tuyệt đối không sai."

"Vương Hùng có hiền danh, nhưng một lòng trung thành với Kinh vương, nếu Kinh vương để lại di lệnh muốn ông ta bảo toàn nước Kinh, khó nói ông ta có mưu phản hay không."

Lưu Trường gật đầu:" Ta hiểu rồi .... Quyền lực thực sự quan trọng vậy sao, vì sao ta không cảm thụ được."

"Đại vương một tấm lòng son, coi quyền thế như bùn đất, huống hồ chuyện này cũng không phải vì quyền, mà vì quốc ... Đại vương không phải là cũng vì nước Đường mà đi ăn ... Cầu viện khắp nơi sao?"

"Ngươi vừa định nói ăn mày phải không?"

"Thần không dám."

"Giỏi cho Loan Bố, nào, quả nhân lâu rồi không luyện kiếm với ngươi, xem xem ngươi có tiến bộ không!"

"Đại vương!! Mai phải đi đường!"

............. ...............

Hôm sau Quán Anh thấy Lưu Trường quay lại bộ dạng vốn có, lòng đầy nghi hoặc, thằng bé này rốt cuộc làm sao thế?

"Quán hầu! Quán hầu, mau dừng xe, ở kia có một mỹ nhân!"

Quan Anh đen mặt, hạ lệnh đi thật nhanh.

Lần này đi xa, không chỉ ngồi xe, mà còn ngồi thuyền, Lưu Trường không sợ, chạy đi chạy lại trên thuyền, chỉ mặt nước hét to:" Ở kia có cá lớn, có cá lớn."

Loan Bố luôn theo sau nó, sợ nó rơi xuống nước.

Trương Bất Nghi lúc này mặt trắng bệch, nắm chặt ống tay áo Quý Bố, Quý Bố hỏi:" Ngươi sợ nước à?"

"Không, không sợ."

"Không sợ thì tốt, ngươi không biết chứ, chỗ bọn ta năm nào cũng có người chết đuối, chỉ cần gió thổi một cái, thuyền tròng trành, nói không chừng sẽ chìm, ngươi biết bơi không? Không biết cũng không sao ... Không đau lắm đâu ..."

Toàn thần Trương Bất Nghi run bần bật.

Mọi người cười lớn.

Thuyền cập bến, Trương Bất Nghi gần như là người đầu tiên xông ra, đứng trên mặt đất, hắn thở hồng hộc, mặt đầy sợ hãi.

Đám người Lưu Trường lại đi một đoạn đường, rốt cuộc cũng gặp được đội ngũ nghênh đón rầm rộ.

Kinh vương thế tử Lưu Bố suất lĩnh quần thần nước Kinh, bày ra tư thế long trọng nghênh đón. Quán Anh mặt lạnh lùng đánh giá những người này, chừng hơn trăm người, tả hữu hơn ba mươi giáp sĩ, phía sau còn một ít nữa, tướng lĩnh ở mé trái, chỉ hơn mười người mặc giáp.

Chiến xa kéo Lưu Trường đi trên cùng, Quán Anh không ngừng dặn dò gì đó Lưu Bất Hại.

Đây là lần đầu tiên Lưu Bô nhìn thấy Đường vương trong truyền thuyết, vị Đường vương này trông nhiều tuổi hơn mình nhiều, vóc dáng cao lớn, gần bằng người trưởng thành. Thần sắc quả thật là ngạo mạn vô lễ, chưa từng nhìn thẳng mình lấy một cái, Lưu Bố hít sâu một hơi.

Vương Hùng nói nhỏ:" Đây chính là Đường vương, đại vương đừng sờ, thần lên nghênh đón trước, đại vương bái kiến sau."

Lưu Bô gật đầu, quần thần nhìn bộ dạng ngông cuồng của Đường vương cũng thì thầm bàn tán.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất