Chương 251: Cái giống phản loạn.
Thời khắc quan trọng đã tới rồi, quần thần nước Kinh đã thống nhất tư tưởng, đầu tiên là bất kể nào cũng không được làm phật ý Đường vương, tranh thủ lấy được ấn tượng tốt, như vậy mọi thứ mới thuận lợi. Vương Hùng hướng về chiến xa của Đường vương, đi đầu đoàn người, Lưu Bô cẩn thận theo sau, lòng nghĩ, lát nữa hành lễ bái kiến ra sao.
Nó nhìn thấy Vương Hùng đi lên, cung kính bái kiến Đường vương, Đường vương xuống xe, gạt người bên cạnh, hai người nói gì đó, nhưng Lưu Bô không nghe thấy. Khi Lưu Bô định lên bái kiến, nó thấy Đường vương thình lình đấm một phát vào mặt Vương Hùng, Vương Hùng ngã vật ra đất.
Lưu Bố há hốc mồm, có thêm nhận thức mới về sự ngang ngược của Đường vương, mà đúng lúc này đám thân binh của Đường vương xung phong, đánh nhau với quần thần của nước Kinh, hai bên quấn vào một chỗ. Lưu Bô ngây ra tại chỗ, không biết làm sao. Đường vương xông lên, sau khi đấm đá quần thần phản kháng, thậm chí còn rút kiếm.
Chỉ trong chốc lát, quần thần nước Kinh đã bị bắt trói, sĩ tốt nước Đường vác họ nhanh chóng đi về phía mình vừa tới.
Lưu Trường đứng giữa đống hỗn loạn, quần áo xộc xệch, tóc rối tung, lau mồ hôi trán, cười ha hả đi tới trước mặt Lưu Bô.
Lưu Bô ngẩng đầu khiếp đảm:" Huynh trưởng ..."
Lưu Trường tóm lấy cánh tay nó, kéo lên xe, đại quân tức khắc quay về, Lưu Bô sợ hãi, rụt đầu lại, không nói một lời.
Tướng quân ở bên trông rất phẫn nộ.
"Đại vương sao có thể tự mình ra tay chứ? Nếu đại vương bị thương, thần ăn nói thế nào với thái hậu?"
"Không sao, quả nhân có bị thương đâu, ghi lại chưa, quả nhân lần đầu tác chiến, đánh gục tám người, bắt sống hai tư! Ha ha ha, Loan Bố nhìn thấy không vừa rồi ta đấm một phát đánh ngất Vương Hùng!"
Loan Bố vừa rồi không ngăn được Lưu Trường, lúc này bực bội đáp :" Thần thấy rồi, đại vương đối diện với ông già sáu mươi, chẳng chút sợ hãi, đấm rất dứt khoát, đúng là làm người ta 'kính phục' đấy!"
Lưu Trường khựng người: "Ặc, quả nhân còn bắt sống Kinh vương."
"Đúng, đại vương bắt kẻ địch chưa tròn mười tuổi, đúng là bắt phát được ngay! Nhất định lưu danh sử sách." Loan Bố tiếp tục giọng điệu quái gở:
Lưu Trường hắng giọng một cái không dám khoe khoang công trạng của mình nữa, ít nhất là lúc này không dám nhiều lời. Quán Anh đúng theo kế hoạch, thành công là rút ngay, không chút chậm trễ.
Khi đoàn người Lưu Trường dẫn quần thần nước Kinh quay về Lư Giang, quận thủ Lô Khanh đã sớm dẫn sĩ tốt nghênh đón.
Vương Hùng trên đường đi tỉnh lại một lần, chửi bới Lưu Trường không ngớt, Lưu Trường tức lắm vốn định cho ông ta thêm một đấm, Quý Bố không ngồi yên được, người này tuổi cao, thêm một đám nữa khả năng là đi luôn. Quý Bố bảo sĩ tốt đưa Vương Hùng ra phía sau, để Đường vương không nghe thấy ông ta mắng chửi.
Lô Khanh tới trước mặt Quán Anh:" Quán hầu lần này lập công lớn, ta chúc mừng trước."
Quán Anh nghiêm mặt, chẳng có chút niềm vui lập công nào, ông ta cũng nhận ra lần dẹp loạn này không đúng lắm.
Nói thế nào nhỉ, đám văn võ đại thần nước Kinh không có chút phòng bị nào, đám tướng lĩnh mặc giáp ngay vũ khí cũng không mang, thậm chí không có kỵ binh và chiến xa bảo vệ. Khi bị tập kích, bọn họ rất ngạc nhiên, căn bản không phản kháng tức thì.
Có lẽ lấy cớ là tập kích bất ngờ, đối phương không kịp phòng bị để giải thích qua loa, nhưng sau khi bị bắt, đám người này lại chất vấn Quán Anh, vì sao lại cùng Đường vương mưu phản?
Không một ai tỏ ra tuyệt vọng hoặc nhận tội, họ sợ hãi vì hoàn toàn không hiểu vì sao Đường vương bắt bọn họ.
Chuyện này thực sự không đúng, Vương Hùng tới giờ vẫn đang chửi Đường vương nói muốn tâu lên thái hậu, hoàn toàn không có cảm giác đây là đám người tạo phản bị bắt.
Quán Anh không để ý tới mấy quận thủ, bảo họ trông coi sĩ tốt, bản thân đi về phía sau, ông ta muốn thẩm vấn Vương Hùng, xem rốt cuộc chuyện thế nào.
Lúc này Lô Khanh quan sát đại thần nước Kinh, lắc đầu thở dài:" Người dũng cảm nước Kinh đã già, người trẻ tuổi kém xa trước."
Một vị quận thủ khác hỏi:" Sao ông lại nói thế?"
Lô Khanh chỉ tù binh:" Ông xem, người bị thương đa phần là lão giả tóc trắng, người trẻ tuổi không có thương tích gì, có thể nhìn ra, phản kháng mạnh nhất là những người già ... Ta nhìn thấy điểm này nên thở dài.
Loan Bố ngửa đầu thở dài, không nói gì cả.
Lưu Trường đi xuống chiến xa, nói với Lưu Bô trên xe:" Không được xuống xe, hiểu chưa?"
Lưu Bô vội vàng gật đầu.
Lưu Trường đi tới trước mặt Lô Khanh, khách khí nói:" Lô hầu, trước đó đắc tội, mong thứ lỗi."
"Đại vương, không dám ạ, tất cả vì bình định phản loạn, bọn thần đều hiểu khổ tâm của đại vương."
Mọi người quỳ bài, Lưu Trường buông tiếng thở dài:" Quả nhân lần này theo Quán hầu xuất chinh, không lập được công lao gì, nhưng lấy thân mình làm sĩ tốt, đánh gục tám người, bắt sống hai tư, có cả Kinh quốc tướng và thế tử! Coi như không phụ kỳ vọng của bệ hạ."
Mấy quận thủ há hốc mồm:" Đại vương cũng tham dự sao?"
"Tất nhiên rồi, đại vương nhà ta công đầu, xuất kích trước tiên, đánh ngã Vương Hùng!" Trương Bất Nghi đứng sau Lưu Trường, kiêu ngạo lên tiếng:
"Bất Nghi! Không được nói thế, quả nhân sao có thể tính là công đầu, chẳng qua là công lao nhỏ thôi!" Lưu Trường cười khiêm tốn:
"Đại vương võ dũng!" Mấy quận thủ đồng loạt tung hô.
Loan Bố lần nữa nửa đầu thở dài, song không nói gì cả.
"Trương Bất Nghi! Tên gian tặc kia!" Ông già Triệu Bình nhảy xuống xe, nổi giận đùng đùng giơ quải trượng lên muốn đánh:
Trương Bất Nghi vội lui về sau một bước:" Lão thất phu, định làm gì?"
Triệu Bình nghiến răng, Loan Bố thiếu chút nữa không cản được ông, Triệu Bình mắng:" Vừa rồi gặp địch, ngươi không cản đại vương, lại còn dẫn đại vương đi chém giết! Ngươi biết tội gì không? Đại vương tuổi nhỏ, ngươi gánh được trách nhiệm không?"
Thì ra vừa rồi Trương Bất Nghi giúp Lưu Trường đẩy Triệu bình cản đường, trực tiếp xông lên.
Trương Bất Nghi muốn phản bác, Quý Bố lạnh lùng nói:" Chuyện này ta sẽ nói cho thái hậu biết. Lưu hầu anh danh cả đời, trầm tĩnh vững vàng, sao có loại nhi tử như ngươi, thật đúng là con không giống cha!"
Đừng thấy Lưu Bang suốt ngày đem lời con không giống cha đeo bên miệng mà xem nhẹ, thực ra ở thời cổ đại, câu này có sát thương rất cao, không giống cha thì giống cái gì? Giống Lão Vương sát vách à? Khi đó là tiếng chửi rất nghiêm trọng, Trương Bất Nghi quả nhiên phẫn nộ, muốn xông vào đánh nhau với hai người, Loan Bố dẫn thân binh ngăn cản họ.
"Đúng! Đúng! Ta không giống cha! Chỉ có Ích Cường giống, ngươi định làm gì?"
Lô Khanh kinh ngạc:" Đây là con của Lưu hầu sao?"
"Đúng, ngươi muốn gì?" Trương Bất Nghi nổi điên, ai cũng cắn:
Lô Khanh không giận mà còn cười:" Giống cha! Giống cha lắm! Lư hầu hơn mười tuổi, vì tính tình nóng này, đệ đệ chết không chôn, bỏ tiền triệu tập dũng sĩ thiên hạ, ám sát Tần vương ở Bác Lãng Sa, tuy chuyện không thành nhưng vang danh thiên hạ ... Hôm nay thấy vị xá nhân này, liền nhớ tới Lưu hầu năm xưa."
Trương Bất Nghi chớp mắt nguôi giận, lần đầu tiên có người nói mình giống cha.
Lưu Trường hỏi vội:" Lưu hầu còn từng làm việc như thế à?"
"Đúng thế, khi đó Bạo Tần hoành hình các nước, vì uy người Tần, không ai dám phản kháng, chỉ có Lưu hầu, một lòng chống Tần, cương liệt vô cùng, muốn giết Tần vương. Có người khuyên ông ấy, nước Tần thế mạnh, chuyện phục quốc tạm hoãn, chuyện phục quốc tạm hoãn lại, Lưu hầu mắng: Hèn nhát không thành được chuyện lớn!"
Lưu Trường nhìn Trương Bất Nghi, đúng rồi, té ra cả nhà này là cái giống phản loạn.
Mà Lô Khanh cũng thật lợi hại, vài câu nói liền dẹp tranh đấu.