Chương 252: Có kẻ hãm hại.
Về phần Quán Anh, lúc này ngồi trước mặt Vương Hùng, phẫn nộ chất vấn:" Vì sao ngươi muốn tạo phản?"
Vương Hùng ngẩng cao đầu nói lớn: "Chưa từng tạo phản!"
"Vậy vì sao không tự đi bái kiến thiên tử?"
"Khi Trường Sa vương chết, quốc tướng có tới Trường An không?"
"Vậy vì sao ngươi không ngừng điều binh?"
"Đó là lệnh thiên tử, trước đó rất lâu, thiên tử lệnh bọn ta liên tục điều động binh mã, làm ra vẻ thảo phạt Nam Việt vương, nhưng chưa từng cho bọn ta ra tay. Ta phụng chiếu thiên tử, sao lại là mưu phản?"
"Vậy vì sao chưa báo mà đã để thiên tử kế vị?"
"Làm sao ta không báo? Ta phái sứ giả nói với thiên tử, lại viết thư cầu xin thái hậu, thái hậu trả lời cho ta chuẩn bị chuyện kế vị! Ta có tội gì?"
Mặt Quán Anh tức thì đen xì, mình bị bẫy rồi, chuyện này là sao? Nếu phát hiện nước Kinh không tạo phản, khẳng định không phải Đường vương gánh tội, cũng không phải thiên tử gánh tội.
Quán Anh nhìn Vương Hùng đầy sát khí, nếu phản giả thành phản thật ... Có lẽ mình ...
Vương Hùng như hiểu ra điều gì, ông ta ngồi ngay ngắn, khép mắt lại:" Bất kể thế nào, ta cũng không thể sống được nữa, xin tướng quân tha cho thế tử, dù bị biếm thành bình dân, chỉ cần còn có thể cúng tế chủ ta ... Ta chết không nuối tiếc. Chôn ta phía nam, chủ ta ở đó."
Quán Anh đặt tay lên bội kiếm nắm chặt, Vương Hùng đợi rất lâu không thấy Quán Anh ra tay, khi ông ta mở mắt thì Quán Anh xoay người đi:" Lời này ngươi tự đi mà nói với đình úy."
Khi Quán Anh dẫn quần thần nước Kinh đi, Sở vương lập tức dẫn sĩ tốt Sở Ngô đánh nước Kinh.
Nước Kinh vốn chẳng có bao nhiêu sĩ tốt, huống hồ ngay cả người chỉ huy còn không có mặt. Sở vương lấy chiếu thiên tử ra, đám sĩ tốt đều không phản kháng, quan lại các nơi cũng nghe tin mà hàng. Chỉ cần dùng bốn ngày, Sở vương đã chiếm cứ toàn bộ nước Kinh. Lúc này Quán Anh lại dẫn Lưu Trường trở về nước Kinh, đương nhiên tù binh vẫn giải tới Trường An.
Vốn Lưu Trường định về thẳng Trường An, nhưng Quán Anh muốn quay lại nước Kinh, Lưu Trường chẳng thể làm khác, đành theo ông ta.
"Trọng phụ!"
Lưu Trường hét lên chạy tới trước mặt Lưu Giao, Sở vương giật mình nhìn Lưu Trường, cái thằng nhóc này sao mà lớn nhanh thế? Nhờ ăn thịt sao?
"Lục ca!!"
Lưu Trường toét miệng cười nắm tay Lưu Hữu, Lưu Hữu trông béo hơn trước, nhưng còn thấp lắm, Lưu Trường đã cao hơn hắn một cái đầu rồi. Lưu Hữu nhìn thấy Lưu Trường, thì hai mắt đỏ hoe, nắm chặt tay nó, không nói được câu nào, chỉ khóc.
Thấy dáng vẻ lục ca như thế, Lưu Trường cả kinh:" Lục ca vì sao lại khóc, có người ức hiếp sao?" Vừa mới cười đó nó tức thì trở nên hung bạo nhìn Ngô quốc tướng, Ngô quốc tướng đang cười thì bị Lưu Trường xông tới thộp cổ, vung nắm đấm:
"Đại vương! Đại vương! Không bị ai ức hiếp! Đại vương." Vị quốc tướng hét chói tai:
Lưu Hữu vội giữ tay Lưu Trường:" Trường đệ, không ai ức hiếp ta, vì ta nhớ đệ, nên rơi lệ! Không sao! Không sao!"
"Hả? Ra là thế .... Ha ha ha, vị quốc tướng này, ta thấy áo ngài chỗ chỗ bẩn, nên giúp ngài lâu rồi, ngưỡng mộ đại danh từ lâu. Hunh trưởng ta không giỏi ăn nói, ta sợ người khác ức hiếp ... Ha ha ha, không có là tốt rồi."
Mặt Ngô quốc tướng không còn sắc máu, nói không ra lời.
Sở vương bật cười:" Yên tâm đi, có quả nhân ở đây, ai dám ức hiếp Ngô vương."
"Ha ha ha, có câu này của trọng phụ là cháu yên tâm rồi .... Lục ca, sau này đệ sẽ thường xuyên phái người liên lạc với huynh, nếu có ai coi thường huynh, cứ nói với đệ."
Lưu Trường vui vẻ ba hoa không ngớt với Lưu Hữu, Quán Anh kéo Sở vương sang bên.
"Đại vương, các nơi có phản kháng không, có chuẩn bị quân giới không? Có tích trữ lương thảo không? Có tìm được thư tín không?"
Hiển nhiên Quán Anh không có được đáp án mình muốn, mặt càng đen hơn.
Lưu Trường hiểu suy nghĩ của Quán Anh, nhưng không vội nói gì cả.
Trong Kinh vương cung, khi Sở vương dẫn hai vị tùy tùng đi vào, Lưu Trường vội vàng đứng dậy đón:" Trọng phụ tới rồi, mời ngồi."
Sở vương nhìn quanh, người ngồi đây không nhiều, Ngô Vương, Quán Anh, cùng mấy vị xá nhân của Đường vương. Ngô vương ngồi ở trái Lưu Trường, Quán Anh ngồi bên phải, mấy xá nhân ngồi cuối.
"Trường, Kinh vương vừa mất, không nên bày tiệc."
"Không phải là bày tiệc, chỉ là có chuyện thương lượng với trọng phụ."
Dù Kinh quốc tướng có mưu phản thì Kinh vương vẫn là trưởng bối của Lưu Trường, là máu mủ tông thất, tuy không để tang như nhi tử, cũng tuyệt đối không thể bày tiệc uống rượu trong Kinh vương cung."
"Trọng phụ, ngồi đi." Lưu Trường kéo Lưu Giao ngồi xuống thượng vị:
"Nếu cháu triệu tập mọi người tới, vậy nên do cháu ngồi ở thượng vị mới đúng.
" Ài, trọng phụ nói gì thế, trọng phụ là trưởng bối tông thất mà ..." Lưu Trường nhất quyết kéo Sở vương, tuổi nó nhỏ nhưng rất khỏe, Sở vương bị nó ấn xuống thượng vị:
Sở vương là ấu đệ mà Lưu Bang yêu quý nhất, giống đương kim thiên tử hiện nay và Lưu Trường ... À, mà ví dụ này không khớp lắm, vì Lưu Doanh giống Lưu Giao mà Lưu Trường lại càng giống Lưu Bang.
Lưu Bang và Lưu Giao, đại khái chính là Lưu Trường làm hoàng đế và Lưu Doanh làm chư hầu vương.
Lưu Giao là người rất ôn hòa, thích đọc sách, chiêu hiền đãi sĩ, khoan dung với người, hiền tài các nơi trong thiên hạ kéo tới nước Sở, tự phát phò tá ông ta, căn bản không cần bắt cóc, bởi thế nước Sở quốc thái dân an, bách tính an cư lạc nghiệp.
Lưu Bang vô cùng thích ấu đệ, nên mấy đứa con ông ta cũng rất thân với Lưu Giao, Lưu Giao hiền hòa, bình thường luôn chiếu cố chúng.
Đáng nói là, Lưu Giao cũng có nam sủng, điều này chứng minh, căn nguyên không liên quan tới Lưu Bang, mà phải truy cứu xa hơn.
Sở vương an tâm ngồi ở thượng vị, thế lực Đường vương lớn tới mấy, ông ta vẫn đứng đầu chứ hầu, dù sao bối phận rõ ra đó. Kinh vương chết rồi, chư hầu toàn là con cháu ông ta, tính cách Lưu Giao lại tốt, chính là bậc hiền trưởng thực sự.
"Trọng phụ, mấy huynh đệ của cháu có khỏe không?"
"Khỏe."
Hai người hàn huyên vài câu, Lưu Trường cười nói:" Nước Đường nhiều thuyền qua lại nước Sở, trọng phụ luôn chiếu cố họ, cháu luôn muốn bại tạ trọng phụ, nay có cơ hội rồi."
Rất nhanh hạ nhân mang mang cơm nước lên, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện.
Lưu Trường đang ăn bỗng thở dài.
Lưu Giao gặp chuyện này nhiều rồi, cũng thở dài:" Nói đi, cháu lại thiếu cái gì?"
"Trọng phụ, cháu không thiếu gì cả, chỉ là về rồi xin trọng phụ giữ gìn thức khỏe, nếu có tin dữ cũng ngàn vạn lần đừng thương tâm ... Nhớ thường cúng cháu, cháu thích ăn thịt trâu nhất, cháu thích mỹ n ...
Chát ~~~
Lưu Trường nói được một nửa thì bị Lưu Giao vung tay bợp gáy Lưu Trường, cắt ngang lời nó:" Thằng nhãi này, sao lại nói lời không tốt lành như thế!"
Lưu Trường tủi thân nói:" Cháu không nói xằng, có Quán hầu làm chứng."
Quán Anh đang mặt mày đau khổ ăn cơm ngẩng đầu lên.
Lưu Giao cau mày:" Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Trọng phụ ... Người không ở triều đường nên không biết chuyện nơi đó. Từ khi a phụ cháu qua đời, quần thần ức hiếp cháu và huynh trưởng, trong đó Trần Bình là quá nhất."
"Khụ, khụ ..." Quán Anh ho sặc sụa, thiếu chút nữa bị nghẹn, tiếp đó kinh ngạc nhìn Lưu Trường, Trần Bình không phải luôn đứng về phía ngươi và bệ hạ à?
Lưu Trường lau nước mắt:" Cháu mấy lần phản kháng, nhưng Trần Bình quỷ kế đa đoan, cháu không phải đối thủ của ông ta ... Trọng phụ không biết, ông ta mấy lần hãm hại cháu, cháu nhiều lần vào đại lao đình úy, ba bốn ngày lại bị đánh đòn, a phụ mà còn ... Nhất định cháu không phải chịu chuyện như thế."
"Rầm!"
Lưu Giao đấm bàn đứng bật dậy, khí thế ngùn ngụt, cảnh này có thể tưởng tượng, sau khi Lưu Trường mất, nhi tử Lưu Trường tìm Lưu Doanh khóc lóc sẽ hiểu thôi ... Lưu Giao chỉ mấy tùy tùng:" Chuẩn bị ngựa xe, ta tới Trường An."