Chương 254: Đúng là nhi tử của Cao hoàng đế.
Xử lý xong chuyện nhỏ này lòng Lưu Trường lại vui vẻ hơn làm cả đống chuyện lớn, lục ca của nó luôn có cảm giác tồn tại rất thấp, đôi khi chính Lưu Trường quên mất có một vị huynh trưởng thế này, lòng áy náy. Nhất là lần này gặp lại thấy lục ca loắt choắt như mình mấy năm trước lại càng thương tâm, giờ tốt rốt, có thêm một người không nơi nương tựa nữa, hi vọng lục ca ít nhất thêm một người bạn.
Hôm sau Lưu Trường vui vẻ cáo biệt Sở vương và Ngô vương, theo Quán Anh rời nước Kinh.
"Đại vương, Trương Bất Nghi đâu?"
"Hắn còn có việc, sẽ mật mình về Trường An."
Quán Anh nhìn số tù binh:" Đại vương chuẩn bị xử lý những người này ra sao?"
"Ta biết ý ngươi, ngươi không cần lo, ta sẽ tự giải quyết."
"Vâng!"
Quán Anh khách khí với Lưu Trường hơn rất nhiều, không còn dám đối xử với nó như trẻ con nữa, ông ta nhìn ra rồi, thằng nhãi này nhìn có vẻ chẳng hiểu gì, kỳ thực thường ngày chỉ giả ngu giả ngốc, một khi tới lúc cần, thấu triệt hơn bất kỳ ai.
Quán Anh còn đang nghĩ sao để không phải gánh tội oan, thằng nhãi này đã tính chụp tội lỗi lên đầu người khác.
"Quần hầu, sau khi về Trường An, ngài nên bệnh nặng, yên tâm ở trong phủ dưỡng bệnh."
"Vì sao ạ?"
"Có người muốn đẩy ta đi, trong Trường An chắc chắn có chuyện lớn, không tham gia vào những chuyện này, Quán hầu mới có thể yên tâm phò tá bệ hạ.
Tức thì Quán Anh thấy toàn thân sởn gai ốc.
"Trần Bình rất coi trọng Quán hầu đấy, ông ta tiến cử ngài ra ngoài chính là không muốn ngài dính dáng vào."
"Thần hiểu rồi." Quán Anh thấy rất bất an, nhìn Lưu Trường cực kỳ bình tĩnh bên cạnh, hồ nghi hỏi :” đại vương không sốt ruột chút nào sao?"
"Sốt ruột có tác dụng chó gì?"
Quán Anh liền không hỏi nữa.
Bọn họ tới là mùa hè nóng nực, khi bọn họ về thời tiết đã bắt đầu lạnh, đất nam còn đỡ chút, càng đi tới phía bắc thì trời càng lạnh.
Người yếu chút là không chống nổi cái lạnh này, may là Lưu Trường rất cường tráng, nó chẳng sợ, Lữ hậu sớm chuẩn bị cho nó áo dày. Khi về chẳng vui được như lúc đi, có vài tù binh yếu ớt nhiều bệnh, đành phải để lại ở huyện thành phụ cận nghỉ ngơi, đợi khi nào ấm một chút mới đưa về Trường An, nếu không chỉ có chết giữa đường thôi.
Đại khái ác danh của Lưu Trường đã truyền về phương bắc, khi nó đi về, quan lại các nơi đều tới bái kiến, không ai dám vô lễ.
Lưu Trường rất kiêu ngạo noi với Loan Bố:" Nhất định là họ biết chiến tích của ta, cho nên mới như thế.”
Loan Bố lại ngửa đầu thở dài, lòng vô cùng hối hận, trước kia sao không đi theo Lương vương, vì sao đồng ý đưa thư cho ông ấy? Loan Bố ta độc sách hơn mười năm, sao luân lạc tới mức này?
Khi đoàn người nhìn thấy Trường An đã là tháng hai năm sau, nhìn Trường An quen thuộc, Lưu Trường vừa mừng vừa lo.
Người ra nghênh đón Lưu Trường là cữu phụ Lữ Thích Chi.
Lữ Thích Chi mặc giáp, trông có vẻ mệt mỏi, không ít giáp sĩ đi theo hai bên, Lưu Trường nhảy từ trên xe ngựa xuống, xông tới bên cạnh Lữ Thích Chi.
"Cữu phụ."
Thấy Lưu Trường, trên mặt Lữ Thích Chi rốt cuộc có nụ cười, hiền hòa nói:" Về rồi à, trời rét thế này, không sao chứ?"
Không biết tai Đường vương nghe thế nào lại đáp: "Hả? Cữu phụ cũng biết chuyện cháu đánh gục tám người, bắt tù binh hai tư rồi sao? Ha ha ha, không sao, không sao, bọn họ đâu phải đối thủ của cháu!"
Lữ Thích Chi sững người:" Cháu còn đích thân ra tay à?"
"Đương nhiên, cháu đi đầu làm sĩ tốt, Kinh vương và Kinh quốc tướng đều do cháu bắt sống, công lao này nếu a phụ còn, ít nhất cũng phải phong hầu nhỉ? Năm xưa Tào tặc chẳng qua bắt được một vương và mấy đại thần thôi, công lao của cháu đã không thua ông ta rồi.
Môi Lữ Thích Chi run run, cuối cùng không nói ra.
Lưu Trường kéo Lữ Thích Chi đi về phía Trường An:" Cữu phụ, thời gian qua cháu nhớ cữu phụ lắm. Cữu phụ có biết, mỗi ngày cháu nhớ cữu phụ ba lần ... Khi nhớ tới nước bọt chảy ròng ròng, dư vị vô cùng ... Thực sự muốn tìm một cái đỉnh ..."
Lữ Thích Chi mới đầu nghe cảm động lắm, nhưng càng nghe càng thấy sai sai:" Ngươi có nhớ ta đâu, nhớ dê nhà ta thì có."
"Ha ha ha, nhớ cả, nhớ cả."
Trong thành Trường An có không ít giáp sĩ tuần tra, quy mô còn nhiều hơn ban đầu, trong số giáp sĩ này không ít người quen của Lưu Trường. Bọn họ nhìn thấy Lưu Trường, tiếng thở dài cứ thế lan truyền cả thành, khó khăn lắm mới được nửa năm nhàn hạ, giờ thì hết rồi.
Hai người đi về phía hoàng cung, Quán Anh đi cuối, thi thoảng ho khù khụ, như bệnh tật dữ lắm.
"Cữu phụ, mộ Vương Lăng ở đâu, cháu muốn đi bái tế," Lưu Trương chợt hỏi:
Lữ Thích Chi ngơ ngác:" Sao đột nhiên lại nguyền rủa Vương Lăng như thế?"
"Hả? ... Vậy cháu nhớ nhầm à?"
"Trường An không có chuyện gì, chỉ là bệ hạ mắc bệnh, đang yên tâm tĩnh dưỡng."
Lưu Trường không suy nghĩ gì, ngay lập tức xông vào hoàng cung, Lữ Thích Chi mặc giáp, căn bản không theo kịp. Dọc đường đi, cận thị cúi đầu, mặt mày đau khổ, Lưu Trường thấy cảnh đó lòng càng sợ hãi, chạy thật nhanh vào Tuyên Thất điện.
"Ca ~~" Lưu Trường gào lớn loạng choạng lao vào phòng:
Lưu Doanh trái ôm phải ấp hai mỹ nhân, kinh ngạc nhìn Lưu Trường, Lưu Trường hoang mang nhìn cảnh tượng quen thuộc đó, hai huynh đệ cứ thế mặt tròn mắt dẹt nhìn nhau.
Mặt Lưu Trường tối đen.
Không phải chứ, lại diễn trò này nữa à? Huynh đúng là nhi tử của Cao hoàng đế đấy.
Hai mỹ nhân vội vàng kéo y phục xộc xệch lên ôm mặt chạy mất, Lưu Doanh cũng chỉnh lại áo, xấu hổ nói:" Không phải nói đệ bốn năm ngày nữa mới về sao?"
Lưu Trường ngọt nhạt:" A, hay là đệ ra ngoài Trường An bốn năm ngày nữa rồi về."
Lưu Doanh hắng giọng vài tiếng, kéo Lưu Trường ngồi xuống bên cạnh:" Trường đệ, trên đường có vất vả không?"
Lưu Trường nhìn Lưu Doanh:" Huynh trưởng nhìn thấy đệ, không hỏi loạn chư hầu mà hỏi tình hình trên đường là vì sao?"
"À ... Trẫm lỡ lời, chuyện ở nước Kinh ra sao rồi?"
"Không sao cả, huynh trưởng còn muốn giấu đệ sao? Nói đi, rốt cuộc Trường An xảy ra chuyện gì?"
"Không có chuyện gì cả." Lưu Doanh thần sắc ảm đạm:" Thái hậu nhất định đợi đệ ở Tiêu Phòng Điện đó, nên đi bái phỏng trước."
"Nhị ca, theo đệ." Lưu Trường kéo tay Lưu Doanh đi:
Lưu Doanh muốn rụt ra:" Trường đệ tự đi là được rồi."
Lưu Trường không buông tay:" Lần này đệ về là cả nhà đoan tụ, chẳng lẽ huynh không nỡ rời mấy mỹ nhân à?"
Lưu Doanh miễn cưỡng bị Lưu Trường kéo đi suốt dọc đường tới Tiêu Phòng Điện.
"A mẫu ~~~"
Khi Lưu Trường hét to chạy vào Tiêu Phòng Điện, Lữ hậu ngồi đó, chiếc bàn trước mặt đặt rất nhiều tấu biểu, có cả đã phê duyệt lẫn chưa tháo ra. Lưu Trường hét một tiếng, Lữ hậu thiếu chút nữa tuột tay, ngẩng đầu lên thấy Lưu Trường, mặt mày mừng rỡ, tiếp đó thấy Lưu Doanh liền bình tĩnh lại.
"Sao lại về sớm thế? Không phải bảo con mùa xuân hẵng lên đường à?"
Lưu Trường cười toét miệng đi tới nắm tay Lữ hậu:" Còn nhớ a mẫu vì thế nên về sớm một chút."
Lữ hậu nghiêm mặt chất vấn:" Thằng nhãi này, lúc đi ta đã dặn, không cho con ra tay phải không?"
"Hả? Quý Bố kể nhanh thế?"
"Cữu phụ con vừa qua đây, còn nói con đánh gục tám người, thế là sao? Quán Anh làm săn kiểu gì thế?"
Lưu Trường cười nhe răng:" A mẫu, đừng trách Quán Anh, ông ấy trên đường mắc bệnh, con liền tự ý chủ trương, sai người tấn công, mấy trăm giáp sĩ vây quanh con, một mình con một kiếm, không ai cản nổi ..."
"Được rồi, đừng khoác lác nữa." Lữ hậu cắt lời:" Quán hầu bệnh à? Nặng không?"
"Con không rõ, hay phái người mời ông ấy tới ạ?"
"Thôi, để ông ấy nghỉ ngơi trong phủ vài ngày, ta sẽ tới bái phỏng."
"Vâng! A mẫu, lần này con tới nước nam không làm a mẫu mất mặt, dọc đường tới đâu cũng có quan lại tới tham bái, còn có vài nữ tử quấn lấy con muốn làm vương phi, quả nhân vì đại sự mà từ chối."