Chương 253: Ân trạch trải khắp thiên hạ.
Lưu Trường vội chắn ở trước mặt ông ta Lưu Giao, khuyên can:" Trọng phụ, đây là tranh chấp trên miếu đường! Ngoại vương chúng ta không nên hành động tùy tiện.
Lưu Giao không phải Lưu Doanh, tuổi ông ta nhiều hơn, có kiến thức hơn, rất nhanh nén giận:" Có thể dâng thư thái hậu, nghiêm tra chuyện này."
Lưu Trường lắc đầu:" Lần này cháu và Quán hầu bị Trần Bình hãm hại."
"Ông ta đầu tiên xúi bậy huynh trưởng, để huynh trưởng cho rằng nước Kinh muốn mưu phản, lại đệ nghị để cháu và Quán hầu đi thảo phạt ... Mọi người xem đi, nước Kinh có giống mưu phản không? Cháu bắt được quần thần nước Kinh mới ý thức được điều này ... Trần Bình muốn trừ nước Kinh, sau đó gán tội cho cháu và Quán hầu."
"Lần này cháu về, đợi quần thần nước Kinh đối chất với thiên tử và đình úy? Cháu phải làm sao, đây là tội danh gì, mạng cháu và Quán hầu xong rồi."
Lưu Giao sững sờ nhìn Lưu Trường khóc nức nở, không sao tin được quay sang Quán Anh:" Trần Bình dám làm thế sao?"
Ngươi bất nhân thì đứng trách ta bất nghĩa, Quán Anh gật đầu như gà mổ thóc:" Đúng là do Trần Bình làm, Đường vương nói là sự thực."
Sở vương mặt tối đen, xem ra vô cùng phẫn nộ:" Tên Trần Bình này dám như thế, dám như thế ... Ta phải dâng thư thái hậu ... Không, ta phải tự mình tới Trường An, chém chết hắn. Dám mưu hại tông thất, coi tông thất ta không có ai sao?"
Thấy trọng phụ nổi giận, Lưu Trường thận trọng nói:" Không thể dâng thư thái hậu."
"Vì sao?"
Lưu Trường nhìn trái phải, nói nhỏ:" Thái hậu cũng bị Trần Bình che mắt, cũng muốn nước Kinh trừ quốc ... Trọng phụ biết mà, Kinh vương không thân với thái hậu ..."
Lưu Giao hiểu ra ngay, ông ta ngồi xuống thở dài, thương xót đưa tay ra nắm vai Lưu Trường, mắt đỏ hoe như sắp khóc:" Nếu huynh trưởng ta còn ... Sẽ không để cháu phải chịu ủy khuất này."
Lưu Trường không đành lòng:" A phụ tuy không còn, nhưng trọng phụ còn, cháu cũng không chịu ủy khuất gì."
Lưu Giao nghe vậy thì mỉm cười:" Đúng là thế ... Kế sách hiện nay vẫn là ở bệ hạ, để bệ hạ hiểu chuyện này, như thế trách phạt Trần Bình, cháu và Quán hầu không lo gì nữa."
Lưu Trường lại vội nói:" Không được."
"Sao?"
"Nếu thiên hạ biết nước Kinh vô cớ bị diệt quốc, cho dù có giết Trần Bình, cũng khiến bệ hạ gánh tiếng ác, huống hồ, nay quần thần nước Kinh đã bị bắt hết, cho dù giúp họ phục quốc, trong lòng nhất định oán hận, sớm muộn cũng phản."
"Vậy ý cháu là?"
"Đã sai cho sai luôn!"
"Không thể như thế, khác nào lấy mạng người vô tội?"
"Không đâu ạ, trước kia Bành Việt, Anh Bố tạo phản, tướng lĩnh dưới trước họ cũng đâu bị xử tử?"
"Vậy cháu đón tướng lĩnh nước Kinh đi?"
"Chỉ có thể đành như thế, thế tử Kinh vương tuy vô tội, nhưng không phát hiện người dưới quyền mưu phản, biếm thành hầu, cũng có thể truyền thừa, thờ phục linh vị Kinh vương. Còn quần thần, sau khi giải về Trường An, cháu sẽ có kế."
Lưu Giao nhìn nó một lúc, hỏi:" Cháu đã có cách rồi, sao còn triệu tập bọn ta tới."
Lưu Trường xấu hổ nói:" Phản tặc nước Kinh tích trữ không ít đồ tốt, còn phải đưa những tướng lĩnh đó đi, cháu lại không có tiền ... Nếu trọng phụ có thể phái thuyền đưa đám phản tặc trong quân tới quận Tế Bắc thì tốt quá. Huống hồ nay quân sở khống chế nước Kinh, cháu sao có thể không nói với trọng phụ."
"Té ra là vì chuyện này, thằng nhãi con ..." Lưu Giao mắng một câu:" Triều định lệnh ta tự thanh trừ số tướng lĩnh này, nếu cháu muốn vậy thì đưa tới quận Tế Bắc cũng được. Còn về vật tư, không có lệnh triều đình, ta không dám làm bừa."
"Trọng phụ yên tâm, cháu chỉ cần người, vật tư gì đó, cháu không động vào!"
"Được ..." Lưu Giao ghé tới gần Lưu Trường, nói nhỏ:" Lấy ít chút, chớ quả đáng."
Điều này là thông lệ, cướp còn không lấy hết, huống hồ là là chư hầu vương, đừng nói Lưu Trường, Lưu Giao cũng không tới đây miễn phí. Nếu đã đến rồi, tất nhiên là phải mang cái gì đó đi, chỉ cần đừng quá đáng, triều đình sẽ không nói gì cả. Vất vả mang tướng sĩ tới, không thể để người ta tay không trở về được. Trước kia Trần Hi mưu phản, nước Đại, nước Triệu trống rỗng, có phải do Trần Hi mang vật tư đi không? Chuyện này cần hỏi các chư hầu tham chiến khi đó.
Lúc này Lưu Trường chuyển sang ngồi cạnh Lưu Hữu:" Ca, cho đệ mượn thuyền đi, càng nhiều càng tốt, đệ muốn vận chuyển ít đồ tới quận Tế Bắc."
Khi Lưu Giao rời khỏi vương cung nước Kinh, tùy tùng đi theo bên cạnh, nói:" Đại vương quá tốt rồi, chỉ sợ thuyền này sau khi tới quận Tế Bác sẽ không ra được nữa.
"Hả? Sao lại nói lời ấy?"
"Trước kia đại vương phái nội sứ đem lương thảo tới cứu tế nước Đường, nội sứ không thấy tung tích đâu ... Về sau đại vương phái sứ giả tới nước Đường muốn đưa nội sứ về, kết quả sứ giả cũng không còn ... Lần này giúp họ vận chuyển lương thực, chỉ e rằng, thuyền tới nước Đường rồi, sẽ không còn là thuyền nước Sở nữa."
Lưu Giao đột nhiên dừng lại, dáng vẻ rất nghiêm túc:" Ta hỏi ngươi, mấy năm qua sản lượng lương thực nước sở tăng vọt, bách tính dần giàu có, nguyên nhân nhờ đâu?"
"Vì đại vương dùng chính sách nhân từ."
"Ý ngươi là trước kia quả nhân không nhân từ?"
"Không ... Không phải thế ạ."
"Cày bừa, xe gieo hạt, xe một bánh, guồng nước, máy dệt của nước Sở, cái nào không phải do Đường vương làm ra? Đường vương ân trạch khắp thiên hạ, chư hầu các nước nhờ đò mà dần cường thịnh. Những thứ đó tùy tiện món nào cũng là trọng khí quốc gia, Đường vương không che giấu dùng cho riêng mình, phát bản thết kế tới các nước ... Thuyền bè của nước Đường mang tới nước Sở bao thứ đồ tốt? Hoa quả, gia vị nhà ngươi ăn, thứ nào không tới từ nước Đường?" Người Sở nhận ân đức của Đường vương, vậy thì cho mấy chục cái thuyền có làm sao?"
Tùy tùng đó không nói ra lời nữa, đầu cúi thấp.
Lưu Giao nói tiếp:" Người đời nhận ân trách của Đường vương, nhưng lại trách móc ... Thiên hạ giàu có, bất kể triều đường hay các nước chư hầu, đều vì Đường vương mà hưng thịch, vậy mà lại nói nước Đường là nước man di. Không có Đường vương, chúng ta còn đầu bù tóc rối, áo quần rách rưới."
Lúc này Lưu Trường ngồi trước mặt Lưu Bô, sau khi Sở vương bình định nội bộ nước Kinh, Lưu Trường đòn nó tới. Thiên tử có chiếu, quần thần mưu phản, không liên quan tới thế tử nhỏ, nó ở nước Kinh cũng chẳng có uy vọng gì, chẳng sợ ai lợi dụng nó mưu phản.
"Cho người đề nghị, diệt cỏ tận gốc, nên giết ngươi.
Lưu Bô mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy.
"Có điều Kinh vương là trưởng bối của ta, thân thiết với ta, ta sẽ không làm như thế, ta sẽ bảo toàn tính mạng cho ngươi, ngươi yên tâm làm hầu gia, cưới vài nữ tử, đừng để trọng phụ đứt hương hỏa ... Hiểu chưa?"
Lưu Bô gật đầu, rồi lấy dũng khí nói:" Đệ muốn theo huynh trưởng tới nước Đường."
"Ngươi là thế tử Kinh vương, ở nước Đường sao được."
"Nhưng trọng phụ đi rồi, đệ không còn quen ai ở đây ..." Lưu Bô cúi đầu xuống lẩm bẩm:
"Thôi vậy ... Đi theo ta."
Lưu Trường dẫn Lưu Bô tới một tòa điện trong vương cung, trực tiếp gõ cửa liền có người nghênh đón vài trong. Lưu Trường dẫn Lưu Bô vào trong điện, Ngô vương Lưu Hữu đi ra, Lưu Trường chỉ Lưu Bô nói:" Ca, huynh giữ nó đi."
Lưu Hữu ngẩn người :" Đệ không đưa nó về Trường An sao?"
"Về Trường An, nó không sông qua một đêm đâu. Lục ca, huynh chỉ có một mình, dựng cái phủ cho nó ở gần vương cung, để nó ở lại, có thời gian đi bái tế Kinh vương, coi như huynh có người bạn qua lại ."
Lưu Hữu gật đầu, tiếp nhận đề nghị của Lưu Trường.
Lưu Trường kéo hắn sang một bên:" Lục ca, huynh không thích trò chuyện ... Nhưng phải qua lại với người khác nhiều hơn, nếu không làm sao trị quốc được? Đối với quần thần cũng không sợ, gặp phải chuyện gì thì viết thư cho đệ ... Đệ sẽ thường phái người tới thăm huynh. Đừng sợ!"
Lưu Hữu lần nữa gật đầu.
Lưu Trường bấy giờ mới bảo Lưu Bô:" Đây là Ngô vương! Sau này ngươi ở lại nước Ngô, lục ca ta là người tốt, sẽ không bắt nạt ngươi, ngươi nên qua lại với huynh ấy nhiều vào."
"Vâng!" Lưu Bô rụt rè bái kiến Lưu Hữu: