Chương 255: Không lớn cũng tốt.
Lưu Trường tíu tít không ngừng kể chuyện vui trên đường tới nước Kinh, Lưu Doanh ngồi ở cách đó không xa, đầu cúi thấp, không nói không rằng.
Lữ hậu yên tĩnh lắng nghe, không cắt lời.
Đúng lúc này đột nhiên trong điện có tiếng trẻ con khóc, Lưu Trường ngẩn ra, chuyện gì thế này?
Chỉ thấy một phụ nhân bế con đi ra, cười bái kiến Lưu Trường và Lưu Doanh, thì ra là Tường, Lưu Trường vội đứng dậy đón nó:" A, sao cháu ở đây, cháu ra đón trọng phụ à?"
Nhìn thấy trọng phụ, đứa bé không khóc nữa, khua khoắng tay chân liên hồi, miệng cười khanh khách.
Lưu Trường bế nó ngồi xuống bên Lữ hậu, hôn hít một hồi mới hỏi:" Thằng bé này sao ở đây ạ?"
Lữ hậu nheo mắt:" Hoàng hậu mệt mỏi, ta liền đưa nó về Tiêu Phòng Điện, tự nuôi dưỡng."
Lưu Doanh ấp úng không nói được thành lời.
Lưu Trường lờ tịt hai bọn họ đi, chơi với Tường một lúc rồi trả cho phụ nhân kia đưa đi:" A mẫu, con đi rồi trong triều không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Không có."
"Không là tốt rồi." Lưu Trường bấy giờ mới gọi Lưu Doanh:" Nhị ca đói rồi hả, cùng ăn cơm đi."
Lữ hậu cau mày:" Gọi là đại huynh."
Nghe câu này Lưu Trường thở phào, cười nói:" Con nói sai, đại ca, cùng ăn cơm đi."
Cơm nước được dọn ra, Lưu Trường ăn vừa nhanh vừa hỗn, Lữ hậu thi thoảng gắp thịt cho nó.
"Đại ca, huynh ăn đi chứ?"
"Ừ." Lưu Doanh cúi đầu ăn:
"A mẫu, nước Kinh làm loạn, đại thần tham dự đều được đưa về, tướng lĩnh trong quân bị thanh trừ, có thể phái quận thủ tới quản lý rồi."
"Chỉ sợ quốc khố cũng trống không rồi hả?"
"Sở vương xưa nay có hiền danh, sao a mẫu lại hoài nghi Sở vương làm ra loại chuyện như thế."
Lữ hậu lườm nó không thèm nói, thằng nhãi thừa biết đang nói ai.
Bữa cơm đó không có không khí ngày trước, từ đầu tới cuối Lữ hậu và Lưu Doanh đều không giao lưu. Ăn xong Lưu Doanh vội vàng rời Tiêu Phòng Điện, Lữ hậu tiếp tục xử lý tấu biểu.
"A mẫu ... Con hơi mệt."
Nghe thấy Lưu Trường nói, Lữ hậu hơi ngả người ra sau, Lưu Trường nằm vào trong lòng bà, tuy đứa bé này giờ cao lớn hơn mình rồi, Lữ hậu vẫn như trước kia xoa lưng nó:" Đừng nghỉ nhiều, ăn ngon, ngủ kỹ, chơi đùa với đám bằng hữu của con. Bây giờ chưa tới lượt con phải suy nghĩ đại sự, đợi con lớn lên hẵng lo."
"Bao giờ con mới lớn? Khi nào a mẫu mới thấy con lớn?"
"Đợi khi nào con ngủ không còn chảy dãi nữa."
"Hả? Con ngủ chảy dãi bao giờ?"
“Hừ, tự mình còn không biết.”
Lưu Trường thoái mái cửa mình, xoay người cho a mẫu thuận tiện xoa lưng mình hơn, ngửi mùi vị quen thuộc từ a mẫu, lòng an tâm hẳn, chẳng mấy chốc mắt díp lại, trước khi ngủ say lẩm bẩm:” Không lớn cũng tốt.”
........ .........
Ngày hôm sau Lưu Trường vừa rời hoàng cung liền thấy một đám người đông nghìn nghịt, chính là quần hiền Trường An nghe tin đại vương đã về, kéo tới nghênh đón.
"Đại vương!!" Quần hiền hô to, tiếng hô đầy phấn khích:
Lưu Trường nhìn một vòng, cao lớn không ít, tụ lại một chỗ trông cũng có chút khí thế rồi.
Chu Thắng Chi nắm tay Lưu Trường, nước mắt tuôn rơi:" Đại vương rốt cuộc đã về rồi, đại vương không có nhà, Kiến Thành hầu và đình úy không ngừng bắt nạt bọn thần, bọn thần không dám bước chân ra ngoài phủ, ra là bị bắt, thiếu chút nữa chết chán trong phủ."
"Về phủ hẵng nói!"
Lưu Trường dẫn quần hiền đi về Đường vương phủ, rầm rầm rộ rộ cả một đám đông, người đi đường kinh hoàng né tránh, chó chạy gà bay. Giáp sĩ tuần tra kéo ra, nhìn người dẫn đầu là Lưu Trường liền do dự, không dám tới bắt người, dù sao bọn chúng đã làm gì đâu.
Mà có chỗ dựa rồi, quần hiền có dũng khí, phẫn nộ nhìn giáp sĩ tuần tra, sắn sống tay áo lên:" Đại vương, đánh bọn chúng một trận đi."
"Vớ vẩn, ẩu đả sĩ tốt Nam quân, Trần Bình lột da các ngươi."
"Hả, đại vương giờ do Tào Quật nắm giữ rồi."
"Ồ." Lưu Trường ngẩn người, tức thì mắng mỏ:” Vậy các ngươi còn ngẩn ra làm gì nữa? Xông lên cho quả nhân."
Khi quần hùng phẫn nộ phản kích, Lưu Trường hung hăng đầu đấm đá, đám giáp sĩ chùn ngay, không phải là bọn họ đánh không được, dù có đánh được cũng phải cẩn thận kẻo đánh bị thương, thế thì thành lớn chuyện.
Vốn bọn họ bắt đám này, chúng không dám phản kháng, giờ Lưu Trường về một cái, bọn chúng liền báo thù rửa hận. Trước kia đám nhóc này sáu bảy tuổi, giáp sĩ không ngán, giờ bọn chúng đã trên mười cả rồi, nhân số nhiều, lại còn giấu vũ khí, giáp sĩ tuần tra không dám xem thường.
Trường An có rất nhiều nhân khẩu mới, thấy có người dám đánh giáp sĩ thì sợ lắm, người không biết cuống cuồng bỏ chạy, không hiểu sao có thể xảy ra chuyện này. Còn cư dân cũ thì đứng lại còn cười ha hả, thi thoảng vỗ tay khen hay như coi biểu diễn võ, Đường vương về rồi đấy, càng lớn càng uy vũ, vừa đấm vừa la hét trông oai lắm.
Quả nhiên ngày thứ hai Lưu Trường về Trường An, Loan Bố liền phải đi làm.
"Tại hạ nhất định phải nói với thái hậu, nhất định không thể có chuyện thế này nữa, nếu có người bị thương, tại hạ sẽ bồi thường ... Là do tại hạ không trông coi tốt ..."
Loan Bố khom lưng xin lỗi người đình úy, tốn không ít nước bọt, rốt cuộc cứu ra được đám người do Lưu Trường cầm đầu.
"Ha ha ha, Loan xá nhân, may mà có ngươi."
Quần hiền kéo nhau tới bái tạ, Loan Bố chỉ thấy mệt, hắn nhìn Lưu Trường:" Đại vương ... Thần nghe nói nước Đường sự vụ bận rộn ... Hay là để thần về nước Đường trước, giúp đỡ Trương tướng."
"Loan Bố, bên cạnh quả nhân sao có thể thiếu ngươi được chứ, quả nhân còn có chuyện lớn cần ngươi tương trợ."
Ngàn vạn lần đừng có chuyện lớn!
Loan Bố lần nữa ngẩng đầu tuyệt vọng, Lưu Trường thì vui vẻ dẫn đám đồng bọn nhỏ về Đường vương phủ.
"Đại vương, tên Trường An lệnh mới tới không phải là người tốt, rất hà khắc. Tuyên Nghĩa còn chẳng bắt bọn thần, vậy mà hắn truy bắt suốt."
"Ồ, là kẻ nào?"
Trần Mãi lắc đầu:" Không biết ạ, chỉ nghe nói là chúc quan của thái thường, nay đảm nhiệm trọng trách ... Hắn luôn đối nghịch với bọn thần, Thắng Chi nhiều lần bị hắn bắt."
Lưu Trường kiêu ngạo hỏi:" Người này lẽ nào lại không biết uy danh của quả nhân?"
Chu Thắng Chi phẫn nộ nói:" Hắn đúng là không biết, bọn thần nhiều lần đe dọa hắn, hắn không sợ, có ý coi thường đại vương."
Lưu Trường nổi giận:" Một tên Trường An lệnh mà cũng dám xem thường ta, về sau nhất định phải xử lý hắn, hắn tên gì?"
"Hình như là Tư Mã Hỉ."
Quay về phủ Đường vương, quần hiền mỗi đứa một câu kể chuyện lớn xảy ra ở Trường An sau khi Lưu Trường đi.
Đầu tiên là Lữ Lộc, hắn rất nghiêm túc kể:" Sau khi đại vương đi, a phụ nửa tháng không ở nhà, a mẫu bất an, đưa bọn thần tới nhà Vũ Dương hầu ở tạm."
"Đúng, hai bọn chúng tới nhà thần ở, a phụ thần luôn ở nhà, không đi đâu hết." Phàn Kháng tiếp lời:" Chỉ là khi đó a phụ rất nóng nảy, chỉ vì một chuyện rất nhỏ mà đánh thần, thần cũng không rõ là xảy ra chuyện gì."
Từ trong miệng quần hiền, Lưu Trường nghe ra rất nhiều chuyện, tuy rất mơ hồ. Quả nhiên là thái hậu ra tay với Vương Lăng, chỉ là Vương Lăng không bị xử tử, thái hậu hạ lệnh miễn chức vụ quốc tướng, cho ông ta làm thái phó. Vương Lăng trực tiếp từ quan về nhà, không còn ra ngoài nữa.
Mà trong triều thiếu đi một số đại thần, nghe nói là bị phong hàn, đột ngột qua đời. Những đại thần này hiển nhiên là đi theo Vương Lăng. Nam quân và Bắc quân xảy ra va chạm, quần hiền nghe nói là do hai bên chia lương thực không đều, tất cả đại thần tham gia đều bị trừng phạt.
Nhưng Lưu Trường biết, nam bắc quân không thể xảy ra chuyện này, trừ khi đầu Hạ Hầu Anh có vấn đề. Hiển nhiên là những người ủng hộ Vương Lăng ở trong quân bị thanh trừng.
Chuyện lớn không ít nhưng khống chế tốt, cuộc sống bách tính không ảnh hưởng gì.