Chương 256: Đại vương muốn ai.
Tình hình Trường An như vậy đã rõ, còn tình hình trong cung thì Lưu Trường hiểu hơn quần hiền.
Lữ hậu trực tiếp nắm đại quyền, tấu biểu chất đống trong Tiêu Phòng Điện, Lưu Tường cũng tới Tiêu Phòng Điện ở ... A mẫu đã hoàn toàn thất vọng với huynh trưởng? Quyết định vượt qua huynh trưởng dạy dỗ Lưu Trường, đợi nó lớn truyền hoàng vị cho nó?
Hay là do huynh trưởng cùng Vương Lăng ra tay với a mẫu mới khiến a mẫu phản kích, đoạt hết quyền lực, đưa Lưu Tường đi là để áp chế thế lực gia tộc hoàng hậu?
Đáng tiếc, không ai đem sự thực nói với Lưu Trường, ai mà dám chứ?
Còn Lưu Trường đối diện với tình huống này có thể làm gì được đây? Giúp huynh trưởng cướp quyền từ tay a mẫu à? A mẫu khổ cực nuôi lớn mình, vì mình mà trút hết tâm huyết, Lưu Trường không thể đối phó với a mẫu. Ôi quốc sự trong tay a mẫu chưa chắc là chuyện xấu.
Mặc dù không công bằng với huynh trưởng, nhưng với Đại Hán mà nói, chưa chắc đã là chuyện xấu.
Năng lực chấp chính của mình a mẫu hơn huynh trưởng mười lần, trăm lần ... Chỉ là sau đó phải làm sao? A mẫu muốn tự mình bồi dưỡng Tường, vậy là hoàn toàn từ bỏ hi vọng vào huynh trưởng rồi, nhưng Tường còn bé lắm, chẳng phải a mẫu sẽ lại vất vả mười mấy năm sao? A mẫu lo quốc sự đã vất vả vậy rồi.
Huống hồ chuyện này huynh trưởng và hoàng hậu chắc chắn không muốn, lòng sẽ có oán hận, mà thần tử ủng hộ huynh trưởng không ít, họ nhất thời bị át chết chứ không từ bỏ đâu.
Mặc dù a mẫu nói không cần lo tới những chuyện này, nhưng Lưu Trường không thể không lo. Vốn khi nó ở Trường An, tuy có rất nhiều mâu thuẫn, nhưng không bùng phát hoàn toàn ... Vừa rời đi không lâu đã biến thành thế này. Nếu mình tới nước Đường, không biết sẽ xảy ra chuyện gì?
Ôi, nếu a phụ còn thì tốt biết bao! Lưu Trường gần đây nhớ a phụ ngày một nhiều, a phụ nhìn như hôn quân lưu manh, chẳng quản chuyện, suốt ngày tiệc tùng mỹ nhân, nhưng từ trên xuống dưới đâu vào đó hết sức thần kỳ.
Lo âu của Lưu Trường không kéo dài lâu, nhất là khi nó dẫn quần hiền đi mượn dê về, trên mặt chỉ còn nụ cười toe toét.
Ở giữa quần hiền, Lưu Trường bắt đầu bốc phét.
"Khi đó ta chỉ có một mình, công phá vương đô nước Kinh, mấy nghìn người cũng không cản nổi, chém tướng đoạt cờ, lên thành trước tiên, bắt sống Kinh vương!"
.......... .........
"Sư phụ! Đệ tử mang quà từ phương nam về đây."
Khi Lưu Trường đưa đùi dê cho Hàn Tín, Hàn Tín nhận lấy nhìn rất lâu:" Mang từ Kinh Sở về à, vậy còn ăn được sao?"
"Khụ khụ, đệ tử mang dê về, vừa giết, có thể ăn được."
Hàn Tín cắn vài miếng, nói:" Vị dê Kinh Sở giống dê của Kiến Thành hầu nhỉ!"
"Ha ha ha, sư phụ, chúng ta nói chuyện nước Kinh đi, lần này đệ tử đánh bại tám người, bắt sống hai tư, không làm sư phụ mất mặt chứ?"
"Cái dũng mãng phu, không đáng nhắc tới." Hàn Tín mặt khinh bỉ, vẫn câu nói đó:" Dù ngươi có cái dũng của Hạng Vũ thì sao nào?"
Lưu Trường không phản bác được, dù sao đây là người đánh bại Hạng Vũ, ông ta thừa tư cách nói câu đấy.
Hàn Tín ăn lửng bụng rồi mới nói:" Ta phải chúc mừng ngươi."
"Chúc mừng đệ tử, ài sư phụ, cần gì phải thế, chỉ là công lao nhỏ không đáng nhắc tới." Lưu Trường khiêm tốn rất giả, cái mồm ngoạc rộng tới tai rồi:
"Không phải vì chuyện nước Kinh."
"Vậy có gì đáng chúc mừng."
"Lần này ngươi bắt sống Kinh vương, nhất định sẽ được thưởng."
Lưu Trường không hiểu:" Đương nhiên rồi, đệ tử lập công đầu mà."
"Lát nữa ngươi đi bái kiến Trần Bình ..."
Mới nghe được một nửa thôi Lưu Trường đã nghiến răng nghiến lợi, cầm cái đùi dê ngoạm một miếng lớn:" Đương nhiên phải bái kiến! Nhất định phải bái kiến!!"
Từ chỗ Hàn Tín đi ra, Lưu Trường ôm bụng nhăn nhó.
Lưu Bố cả kinh:" Đại vương làm sao thế?"
"Ăn no quá, ngươi ở đây đợi ta, ta quay lại!"
Loan Bố gật đầu liền đứng tại chỗ đợi, đợi một lúc hắn thấy không ổn, vội vàng xông vào phủ Hàn Tín, nhưng nào thấy bóng dáng đại vương nữa.
............ ..........
Lưu Trường leo tường nhảy vào trong phủ.
Một vài hạ nhân đang vận chuyển tạp vật, nhìn thấy tặc nhân leo tường vào, hoảng sợ định hét, Lưu Trường đạp cho một phát:" Ta là Đường vương, Trần Bình đâu?"
Hạ nhân vội quỳ xuống bái lạy, hắn cũng nhận ra tặc nhân là kẻ chuyên dẫn thiếu gia chủ leo tường ra ngoài, liền dẫn nó theo:" Đại vương tới bái phỏng gia chủ, vì sao không đi cửa chính?"
"Quả nhân không quen đi cửa chính."
Lưu Trường lạnh lùng nói, vừa đi vào phòng trong, thấy Trần Bình cúi đầu, tựa hồ xem sách. Lửa giận bùng lên, hại bao nhiêu người như thế mà còn thong dong thế này à?
"Tên gian nhân ki ..."
Lưu Trường vừa mới mở miệng thì Trần Bình xoay người lại, tay cầm thẻ trúc:" Đại vương đừng mắng vội, lại xem xem an bài mấy vị quận thủ thế này có thỏa đáng không?
"Quận thủ gì?"
"Tất nhiên là quận thủ bốn quận Vân Trung, Thái Nguyên, Đại, Tế Bắc ... Thái hậu từng nói, trong nước Đường thiếu nhân tài, thần muốn chọn bốn quận thủ hợp cách đưa tới nước Đường."
"Ái dà, Trần hầu khách khí quá rồi." Lưu Trường toét miệng cười, rồi lại vội đổi sang khuôn mặt rầu rĩ:" Trần hầu, nước Đường ta khổ lắm, cái gì cũng thiếu, nhất là thiếu nhân tài. Những nơi như Vân Trung, Nhạn Môn, đối diện trực tiếp với Hung Nô, nếu không có quận thủ hợp cách, làm sao giữ được? Bách tính nước Đường cả ngày sống nơm nớp, Hung Nô cướp bóc liên hồi, nước Đường ta khổ quá."
"Ninh hầu Ngụy Chi làm quần thủ Nhạn Môn quận, đại vương thấy sao?"
"Hay! Hay! Ta nghe nói Ninh hầu rất giỏi luyện binh, từng thao luyện đại quân cho a phụ, chỉ mất mấy tháng biến nông dân thành tinh nhuệ, rất được ra phụ tín nhiệm. Ông ta tới Nhạn Môn, Hung Nô ắt không dám nam hạ. Trần tướng, người này thích hợp với nước Đường ta lắm, để ông ấy đảm nhiệm đi.
"Vâng!" Trần Bình gật đầu, lại hỏi:" Long Lự hầu Chu Táo trấn thủ Vân Trung, đại vương thấy sao?"
"Úi dà, quá tốt! Ta nghe nói Chu tướng quân gọi thủ nhất, năm xưa ở trận Cai Hạ, Chu tướng quân một mình ngăn cản Hạng Vũ đột vây. Đợi Hạng Vũ lòng quân tan vỡ, lại dẫn hai bốn vị dũng tướng đi truy sát, a phụ gọi là trường phi đô úy ... Nếu ông ấy thủ Vân Trung, sợ gì Hung Nô đột phá Trường Thành." Lưu Trường lần nữa thay đổi xưng hô:" Trọng phụ, mau để ông ấy tới đi.
"Vâng, theo ý đại vương." Trần Bình lại gật đầu:
Lưu Trường cười muốn rách việc:" Lần này ta về quá gấp, không kịp mang quà cho trọng phụ. Ta vừa đi gặp sư phụ rồi tới ngay bái phỏng trọng phụ, thấy trọng phụ tinh thần người ngời ta vui lắm .... Đáng lẽ phải do trọng phụ đảm nhận từ lâu rồi, năng lực trị quốc của trọng phụ, Tiêu tướng cũng không bằng."
Trần Bình vuốt râu cười nói:" Thần còn cho rằng đại vương tới hỏi tội cơ."
"Hả? Hỏi tội, vì sao lại hỏi tội chứ? Trọng phụ với ta xưa nay thân thiết, luôn ủng hộ lẫn nhau mà. Trọng phụ, nếu rảnh tới nước Đường, ta sẽ khoản đãi long trọng ... À phải, trọng phụ, chỗ ta có vài cuốn sách quý, lát nữa phái người đưa tới cho trọng phụ."
"Ha ha ha, được, vậy quẩn thủ Tế Bắc, do Thành hầu Đổng Xích làm, đại vương thấy sao?"
Lưu Trường cảm động tới không nói lên lời nữa:" Không cần nói gì thêm, trọng phụ, để ta hát cho trọng phụ nghe một bài."
Nghe ngoài kia truyền, hôm đó trong Trần phủ truyền ra âm thanh lạ rất đáng sợ, sau đó Trần Bình bì ốm gần nửa tháng không lên triều.
Tóm lại là thế đấy, Lưu Trường về rồi, mọi thứ lại y như cũ, ít nhất nhìn bề ngoài đại đa số mọi người không nhận ra khác biệt lớn, cuộc sống đang tốt dần lên, bách tính nào quan tâm thần tiên đánh nhau.