Chương 263: Giả Nghị hoang mang. (1)
Khi Lưu Trường cười ha hả dẫn Giả Nghị rời hoàng cung, mấy xá nhân tò mò nhìn hắn.
Lưu Trường cười giới thiệu:" Đây là tân xá nhân Giả Nghị, chính là tế tử của Lỗ Nguyên công chúa."
Loan Bố nhìn bộ dạng Giả Nghị thì nhíu mày, người này gầy yếu thế làm sao đuổi kịp đại vương.
Triệu Bình đi lên cười nói:" Sớm nghe danh Lạc Dương Giả Nghị, không ngờ lại trẻ như vậy."
Giả Nghị đối mặt tới trưởng giả, cung kính đáp lễ, nói không dám.
Quý Bố và Trương Bất Nghi cũng nối nhau tới hành lễ, đợi mọi người chào hỏi xong xuôi, Lưu Trường nói:" Giả Nghị tuy trẻ, nhưng có tài, ngay cả a mẫu ta cũng tán thưởng học vấn của hắn, chư vị không được xem thường!"
"Vâng!"
Lưu Trường bấy giờ mới dẫn họ về phủ, Giả Nghị đi cuối, sắc mặt rất khó coi, không nói gì với người khác. Trương Bất Nghi hỏi: Trông ngươi có vẻ miễn cưỡng."
Giả Nghị thật thà đáp:" Theo Đường vương không phải ý của ta, phụng chiếu mà thôi."
Trương Bất Nghi tức thì nổi giận:" Bên cạnh đại vương lại có thêm một thứ bất trung."
"Trương Bất Nghi, ta thấy ngươi mới là kẻ bất trung lớn nhất!" Triệu Bình mắng:
Hai người đó tức thì cãi vã, Lưu Trường lười để ý, dù sao cũng quen rồi, ngày nào đó bọn họ không cãi nhau, mình lại thấy không quen.
"Trước đó ta đã nói nên bắt Vương Lăng đi nước Đường, ngươi không muốn, trì hoãn tới tận bây giờ, ngươi còn mặt mũi nào nói ta bất trung."
"Bắt cóc Vương Lăng không phải ý gì hay."
"A, thái hậu xá nhân đang nói gì đó."
"Loan Bố, đám người này chẳng được việc gì, giết đi cho rồi."
Giả Nghị thấy mấy xá nhân đột nhiên cãi nhau, mồm há hốc, xảy ra chuyện gì thế? Bắt cóc Vương Lăng là sao? Thái hậu xá nhân là gì? Hả? Sao đại vương lại đi rón rén thế kia?"
Mấy ngoài cãi nhau một trận, Loan Bố không chịu nổi quay sang:" Đại vương, người xem bọn họ ..."
Cả đám tức thì im bặt, không ai nói gì vội chạy ngay về phía trước, Triệu Bình tuổi cao không chạy được nữa, vội quát Giả Nghị:" Mau đi bắt đại vương!"
Giả Nghị hoang mang lắm, vẫn chạy theo.
"Ngươi chạy theo ta làm gì? Chạy về hướng khác đi.
"Vừa rồi ta thấy đại vương đi về phía này."
"Thấy vì sao không nói?"
"Ta, ta ..."
May nhờ Giả Nghị tỉ mỉ, mọi người bắt được Đường vương trên đường đào tẩu, mang về quy án. Ngũ đại xá nhân vây quanh Lưu Trường không một kẽ hở.
"Quả nhân muốn đi tiểu."
Loan Bố hừ lạnh, Giả Nghị không hiểu:" Vì sao không cho đại vương đi."
"Đại vương đi quán rượu đấy, thái hậu không cho."
"Ồ".
"Nếu để đại vương đi uống rượu thì buổi chiều ta phải tới đình úy, hoặc buổi tối tới Tiêu Phòng Điện nghe mắng."
Giả Nghị lại không hiểu:" Vì sao phải tới đình úy?"
"Nguyên nhân nhiều lắm, trộm cắp, tụ tập uống rượu, trêu ghẹo nữ tử, ẩu đả, đe dọa, chặn cửa ..."
Giả Nghị càng nghe càng hoang mang, làm gì có ai tệ đến thế.
"Không sao, lát nữa ta sẽ nói cho ngươi vài chuyện cần chú ý."
Khi nhà Giả Nghị có người làm mai tới, muốn hắn cưới Trương gia nữ, Giả Nghị rất vui, vì hắn biết thiếu nữ đó, là một nữ tử rất xinh đẹp. Trước khi tới Trường An, tâm tình hắn rất tốt, mong sớm thành gia ... Nhưng đi theo Lưu Trường vài ngày thì lòng sinh hối hận, mình vui mừng quá sớm rồi.
Trước đó hắn sai rồi, không nên nói Đường vương giống Tần vương Sở vương, vị đại vương này ... Chẳng giống ai hết, thậm chí không giống con người, chuyện con người làm thì vị này chẳng bao giờ làm.
Mấy ngày qua Giả Nghị tiếp xúc với những chuyện mà hắn sống mười mấy năm chưa từng nghe thấy, bốn ngày thì hết ba ngày tới đình úy. Nhìn Loan Bố nói cười với quan lại lớn nhỏ của đình úy, hắn hoài nghi cuộc đời, đại vương đang bị giam mà, sao ngươi không sốt ruột? Chư hầu vương cường đại nhất đấy, sao đình úy dám bắt? Đây là đại lao đình úy, sao ngươi còn cười?
Tiện thể hắn cũng nhận thức lại tương lai của Đại Hán.
Có người suốt ngày tranh nhau nịnh bợ đại vương, còn vì thế mà đánh nhau.
Có người rất thích đánh xe, thiếu chút nữa đi luôn.
Có người ngây ra nhìn mình nửa canh giờ không nói một lời.
Có người vì đồ ăn bị đệ đệ cướp mất, muốn cho đệ đệ một kiếm.
Có người thấy gì lấy nấy, khi đi thuận tay lấy luôn cái áo ngoài của hắn.
Hắn còn thấy những hiền tài của nước Đường, người thì lăm le tạo phản, người thì luôn mách thái hậu, người ỷ già lên mặt, người đột nhiên vung kiếm chém người ... Ôi chao, Giả Nghị thấy tuyệt vọng.
Những chuyện này với Giả Nghị cũng là một loại rèn luyện, hắn trưởng thành rất nhanh, thấy rõ nhất là lượng ăn tăng mạnh. Ở Đường vương phủ cái gì kém chứ ăn uống được lắm, tuy toàn là đồ ăn cắp. Hắn cũng bắt đầu rèn luyện thân thể, nếu không chẳng đuổi được Đường vương. Hắn học cách đối phó với giáp sĩ, hắn biết trợn mắt nói dối, hắn biết đối diện với kẻ mặt dày vô sỉ ra sao.
Lưu Trường cùng mọi người ngồi trong phủ Đường vương, nhồm nhoàm ăn thịt.
Mấy xá nhân đều ra ngoài rồi, Giả Nghị được Lưu Trường giữ lại bên cạnh, trước mặt chỉ có quần hiền Trường An. Giả Nghị tuổi nhỏ, tương đồng với quần hiền, vì thế cũng được coi là quần hiền.
Rất nhanh Lưu Trường lấy ống tay áo lau miệng:" Ăn xong rồi, nên bàn chuyện lớn thôi.
Giả Nghị liếc nhìn nó, định ra phố trêu ghẹo dân nữ à?
Lưu Trường nói:" Nước Đường ta có quần hiền, chỉ là học thuật chia rẽ quá lớn, thường xuyên tranh cãi. Trương tướng là người Nho gia, không tiện trấn áp, ta muốn để Vương Lăng tới nước Đường, ông ta là người cứng rắn, nếu ông ta tọa trấn triều đường thì không tới mức đánh nhau ..."
"Ý Đường vương là ... Quần thần nước Đường thường đánh nhau?"
"Vấn đề nhỏ ấy mà."
Giả Nghị cau mày, sao có thể là chuyện nhỏ:" Đại vương vì sao không tự đi cầu hiền Vương tướng."
"Vô ích."
"Vậy để thái hậu hạ lệnh."
"Thử rồi, vô dụng, ông ta không phụng chiếu."
Giả Nghị trầm mặc một lúc:" Vậy đại vương đi thêm vài lần, thành tâm cầu hiền."
Lưu Trường nheo mắt:" Thành tâm là được sao?"
"Trước kia Tuân Tử tới nước Sở, Sở vương nhiều lần thỉnh cầu ông ở lại làm quan, Tuân Tử không chịu. Sở vương thành tâm thỉnh cầu, lễ số chu đáo, Tuân Tử liền ở lại nước Sở! Nay đại vương sao không học theo?"
Lưu Trường nhìn hắn, không nói gì cả, chỉ gật đầu:" Được, cứ theo lời ngươi mà làm."
Giả Nghị vui lắm, đại vương vẫn nghe lời khuyên gián, xem ra đại vương không phải sinh ra đã thế, chẳng qua bên cạnh không có hiền tài phò tá thôi.
Sau đó Lưu Trường dẫn theo Giả Nghị, năm lần bảy lượt bái kiến Vương Lăng, lễ số chu đáo, không có bất kỳ điều gì bất kính, vậy mà thái độ Vương Lăng ngày một ác liệt, thậm chí ném trả lễ vật trước mặt họ, kiên quyết không nhận.
Lưu Trường không giận, vẫn không ngừng bái phỏng, dù bị từ chối hết lần này tới lần khác.
Tới đây Giả Nghị không ngồi yên được nữa, nói thế nào chỉ Lưu Trường cũng là quân chủ của hắn, nào có thần tử nào dẫn quân chủ đi chịu nhục?
Lần nữa từ nhà Vương Lăng đi ra, Giả Nhị tức lắm rồi, hắn mắng:" Tên Vương Lăng này không xứng để đại vương tốn công bái kiến, loại người như thế chỉ đáng cho đi chăng ngựa, không làm được chuyện lớn."
Lưu Trường nóng tính là thế lần này lại tủm tỉm cười, dẫn Giả Nghị về phủ, quần hiền tụ tập trước mặt.
Lưu Trường lại đem chuyện Vương Lăng ra nói, nhưng lại hỏi kế quần hiền.
Trần Mãi đứng dậy chắp tay:" Đại vương, chuyện này không khó, Vương Lăng sở dĩ không chịu tới nước Đường vì ông ta coi nước Đường là địch, cho rằng đại vương có mưu đồ bất chính. Đại vương sao không dùng kế khích tướng?"
"Kế khích tướng thế nào?" Lưu Trường nhìn sang Giả Nghị:" Quả nhân không hiểu kế khích tướng lắm ... Kế này dùng được không?"