Chương 262: Chúc mừng Đường vương có tân xá nhân.
Được Lưu Kiến bôi thuốc rồi xoa bóp tận tình nửa canh giờ, Lưu Trường thấy hồi phục rồi, từ từ đứng dậy, hoạt động thân thể, không biết có phải a mẫu đánh ngày càng nhẹ hay thân thể này quá khỏe mạnh, hoặc mông đã có sức đề kháng. Dù sao thì giờ Lữ hậu không cách nào đánh nó không bò dậy nổi nữa rồi, ăn một trận đòn vẫn khỏe như vâm.
Lưu Trường đi ra ngoài, Lưu Kiến vội chắn đường.
"Thất ca, tiền!"
"Tiền gì?"
Lưu Kiến há hốc mồm nhìn huynh trưởng, ngây ra để Lưu Trường thản nhiên đi ra ngoài, nó giận sôi gan, song phi đá một phát từ sau lưng.
Lưu Trường nghiêng người né đi, Lưu Kiến ngã xuống đất, kêu đau đớn.
"Ha ha ha, định chơi trò này với ta à? Khi ta chơi trò này thì đệ đang bú."
"Hu hu hu ~~~"
Lưu Kiến khóc to, Lưu Trường đứng bên ngửa đầu cười không dứt.
Cứ thế tiếp tục đến khi Lữ hậu đi vào, bà nheo mắt nhìn Lưu Kiến, Lưu Kiến sợ tới không khóc nổi nữa, tay bịt miệng, mắt đầy sợ hãi. Lưu Trường cười ngượng:" A mẫu, con trêu đệ ấy thôi."
Nói rồi Lưu Trường lấy tiền trong ống tay áo ra đưa Lưu Kiến:" Nào, đệ cầm lấy tiền, đi chơi đi."
Lưu Kiến lấy được tiền, tung tăng chạy khỏi Tiêu Phòng Điện.
Lữ hậu ngồi xuống, Lưu Trường đứng bên cười như thằng ngốc:" A mẫu ..."
"Giả Nghị tương lai có thể làm quốc tướng, không thể cho con." Lữ hậu cắt lời:
"Quán Anh, Chu Bột, Trần Bình, Phó Khoan, Chu Xương, triều đình còn thiếu quốc tướng sao? Nước Đường con khổ ..."
"Trương Thương, Quý Bố, Loan Bố, Triệu Bình, Cái công, Lý Tả Xa, Trương Bất Nghi, Nhâm Ngao, Tôn Xích, Ngụy Chi, Chu Táo, Đổng Xích ... Nước Đường còn thiếu quốc tướng à?"
"Thiếu!" Lưu Thường nói chắc như đinh đóng cột:" A mẫu, có lẽ người chưa biết, tên này ý tưởng rất nhiều, nhưng đều rất mạo hiểm, ai biết thế nào được chứ, người từng nói, trị thiên hạ không được mạo hiểm. Không bằng đưa hắn tới nước Đường, thi hành ở nước Đường trước, xem kết quả ra sao, nếu không tệ mới phổ biến ra thiên hạ, chuyện đó có gì sai ạ?"
"A, mồm mép khá đấy, có điều Giả Nghị rất không thích con, dù hắn tới nước Đường, chắc gì đã giúp con."
"Còn dùng lòng thành đánh động, thế nào hắn chẳng chịu."
Lưu Trường tràn trề tự tin vào bản thân, Lữ hậu chẳng thèm để ý tới nó nữa, nói không ăn thua, nghe vào tai hay thành ý khác.
Khi Lưu Trường chuẩn bị ra ngoài, Lữ hậu mới nói:" Đại tỷ con mấy ngày tới ở cùng bệ hạ và hoàng hậu, con ở bên tỷ tỷ nhiều một chút."
"Vâng, con biết rồi."
Lưu Trường rời hoàng cung, dùng tốc độ nhanh nhất tới phủ Hàn Tín.
Khi nó đem toàn bộ lời Giả Nghị nói thuật lại cho Hàn Tín, đến Hàn Tín cũng kinh ngạc.
"Tên Giả Nghị này còn chưa tới tuổi lập quan?"
"Đúng là thế ạ."
Hà Tín vuốt râu:" Đây chính là quốc tướng tương lai của ngươi đó."
"Nhưng sư phụ, kẻ này rất không thích đệ tử, hắn lại có tỷ tỷ của đệ tử bảo vệ, không dễ ra tay, phải làm sao?"
Hàn Tín cười nhạt:" Thế thì sao? Tiêu Hà cũng thích gì tiên hoàng đâu, chỉ cần giữ ở bên cạnh, không sợ hắn không để ngươi dùng."
"Vậy đệ tử phải làm sao?"
"Không có cách nào, có lẽ thỉnh cầu bệ hạ." Hàn Tín vừa nói vừa cầm bút lên viết:" Bệ hạ yêu thương ngươi, chỉ cần ngươi nói, có lẽ bệ hạ sẽ đồng ý."
Lưu Trường rất phối hợp: "Ôi, chuyện a mẫu đã quyết, nhị ca chẳng làm được gì ..."
"Không, nếu bệ hạ đích thân nói chuyện này, thái hậu chưa chắc đã từ chối." Hàn Tín viết rất nhanh, đưa giấy cho Lưu Trường:" Không vội, cứ yên tâm đọc sách ... Hôm nay phải giảng tới gì?"
"Sư phụ, phải giảng tới thủ thành rồi." Lưu Trường giấu giấy trong ống tay áo:
Chỗ Hàn Tín có người nghe trộm, thái hậu có thể biết mọi động tĩnh của ông ta, bởi thế Hàn Tín mỗi lần muốn nói gì với Lưu Trường đều dùng cách này.
Học xong ở chỗ Hàn Tín, Lưu Trường về phủ, chơi đùa như bình thường, khi không có ai mới lấy giấy ra xem. Vừa xem một cái liền do dự, cách này thì hay nhưng hơi quá ... Mình phải thay đổi một chút.
"Nhị ca!!!"
Lưu Trường vênh váo đi vào Tuyên Thất Điện, Lưu Doanh đang trò chuyện với Lưu Nhạc, Giả Nghị, thấy Lưu Trường tới liền vẫy tay, bảo nó ngồi bên cạnh. Lưu Trường không bái kiến cũng chẳng khách khí, ngồi xuống hỏi cộc lốc:" Đang nói chuyện gì thế?"
Lưu Nhạc cau mày, Lưu Trường bình thường tuy ngang ngược, nhưng hết sức tôn kính huynh trưởng, hôm nay làm sao vậy?
Lưu Doanh thì không cảm thấy gì, vỗ vai Lưu Trường:" Giả gia sinh đại tài, vừa rồi trẫm và hắn nói nhiều chuyện, thấy không ít điều trước kia không hiểu đều được giải thích. Trường đệ không được vô lễ với hắn nữa, hiền tài thế này, nếu a phụ còn nhất định sẽ mở tiệc."
"Ôi, tài gì không thấy chứ đệ thấy với sự ngông cuồng của hắn, sớm muộn cũng chuốc lấy đại họa cho bản thân."
"Trường đệ!" Lưu Doanh trừng mắt với nó rồi quay sang Giả Nghị:" Đường vương còn nhỏ, đừng trách ..."
Giả Nghị nhìn cảnh này, thấy một phiên vương không để thiên tử vào mắt, lửa giận bùng lên, mắng:" Đại vương thấy bệ hạ không tham bái, không hành lễ thần tử là vì sao?"
Lưu Nhạc vội kéo tay áo Giả Nghị, bảo hắn đừng nói.
Lưu Trường hừ lạnh:" Quả nhân với bệ hạ là huynh đệ, trước giờ đều thế, ngươi muốn thế nào?"
Giả Nghị sầm mặt không nói không rằng.
Lưu Trường ở lại chốc lát, dương dương đắc ý rời đi.
Giả Nghị không sao nhịn được nữa:" Bệ hạ, dù là huynh đệ cũng là quân thần, phải có khác biệt, làm sao có thể để phiên vương vô lễ với bệ hạ như thế? Ngoại vương thế lớn, không phải là chuyện tốt! Bệ hạ nên ..."
Lưu Nhạc thấy mặt Lưu Doanh đã dần khó coi thì hoảng sợ giật mạnh Giả Nghị, nói vội:" Bệ hạ, thần thiếp hơi mệt ... Xin về nghỉ trước."
Trên lịch sử vì sao Văn đế phái Giả Nghị tới phiên quốc? Không hoàn toàn vì đám Quán Anh, dù sao ngay cả Chu Bột cũng thiếu chút nữa bị Văn đế giết chết. Nguyên nhân chủ yếu kẻ này để nghị với Văn đế giảm bớt quyền lực phiên vương, tiến hành giảm sát nghiêm ngặt chư hầu vương.
Vì sao hắn nói thế? Vì thời Văn đế có một vị đại vương không muốn tiết lộ tên, vị này ngang ngược vô lễ, ngồi xa giá thiên tử, gọi đế vương là ca ca, tự đặt luật pháp ở phong quốc, thu nhận người bỏ trốn, làm xằng làm bậy chẳng nể nang ai. Văn đế giật mình, vội phái hắn tới phong quốc cho hắn bình tĩnh lại.
Khi Lưu Trường lần nữa tới Tiêu Phòng Điện, sắc mặt thái hậu rất nghiêm trọng.
"Trường, tên Giả Nghị đó nên tới phong quốc trước."
"Hả? A mẫu nói hắn là quốc tướng tương lai mà."
"Hắn tuy có nhãn quang có mưu lược, nhưng tích cách quá khích, người như vậy không thể làm quốc tướng tốt được. Vừa vặn, cho hắn theo con trải nghiệm nhiều hơn."
Lưu Trường vênh mặt:" Nước Đường con uy danh hiển hách, không phải ai cũng lấy."
Lữ hậu chẳng buồn thừa lời:" Vậy để hắn tới nước Triệu."
Lưu Trường cuống lên:" A mẫu, Triệu vương có tài đức gì, tiểu nhân mà thôi, để Chu Xương phò tá hắn đã là ủy khuất cho Chu Xương rồi. Thôi, con ủy khuất bản thân, miễn cưỡng để hắn làm xá nhân, tuổi này của hắn, tới phong quốc còn sớm lắm, trước tiên đi theo con học tập đã."
"Đừng vì hắn có tài mà dung thứ, ngọc không mài không nên."
"A mẫu yên tâm, con sống tới chừng này chưa biết chữ dung thứ viết thế nào! Tất cả kẻ đắc tội với con, con đều ghi lại rồi, đợi con lớn sẽ ... Khụ, a mẫu, con đi đọc sách đây, cáo từ."
"Đừng đi vội, Giả Nghị sắp tới rồi, đưa xá nhân của con theo."
"Vâng!"
Giả Nghị quả nhiên chẳng mấy chốc đã tới, Lưu Nhạc đi cùng, có thể thấy nàng vô cùng vừa ý nữ tế.
"Nghị, ngươi sắp thành gia, nên có quen chức của mình. Trong số những đứa con của ta, Đường vương là ngang bướng nhất, ta chuẩn bị để ngươi làm xá nhân cho Đường vương, trông coi nó, khuyên can nó, để nó thành hiền vương thực sự, ngươi thấy sao?" Lữ hậu hỏi:
Giả Nhị ngẩng ngày đầu lên, thái độ khó chịu, Lưu Nhạc vội đánh mắt không cho hắn nói, vừa rồi đã làm hoàng đế không vui, nếu mất lòng thái hậu, hôn sự này hỏng là cái chắc.
Dưới ánh mắt ngày một lạnh lẽ của Lữ hậu, Giả Nghị quỳ bái:" Vâng."
Lữ hậu bấy giờ mới hòa hoãn lại, gật đầu:" Trường, dẫn xá nhân của con đi."
Lưu Trường mừng rỡ dẫn Giả Nghị cực kỳ miễn cưỡng đi ra ngoài.
"Phải rồi, còn một chuyện nữa, lát tới thượng phương nhận ít giấy, đưa cho sư phụ con, tránh không đủ dùng." Lữ hậu nhắc:
Lưu Trường nghiến răng ken két:" Quý Bố chó má!"