Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 264: Giả Nghị hoang mang. (2)

Chương 264: Giả Nghị hoang mang. (2)

Giả Nghị cực kỳ khinh bỉ quần hiền Trường An, đám này không đọc sách, suốt ngày lêu lổng, hoàn toàn không có chút tài hoa nào. Nên khi Đường vương hỏi tới, hắn ngẩng đầu thật cao, nói chẳng hề kiêng dè:" Đại vương nếu muốn được việc, dù hỏi người qua đường cũng hơn hỏi mấy đứa nhóc này."

Quần hiền tất nhiên giận lắm, nếu không phải có Lưu Trường ngăn cản, Chu Thắng Chi đã cho hắn một đấm.

Lưu Trường ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:" Giờ không còn cách nào, có lẽ đành dùng kế khích tướng."

Giả Nghị không hài lòng:" Đại vương chuẩn bị khích ra sao?"

Trần Mãi không đợi Lưu Trường đáp đã nói:" Có thể nói nước Đường nhiều phản tặc, bảo Vương Lăng tới quản, không quản sẽ gây họa. Ông ta ghét nước Đường như thế, ắt sẽ đi thôi.

Giả Nghị cười khẩy:" Chưa từng nghe thấy đạo lý nào như thế."

Lưu Trường vỗ bàn định đoạt, kế này phải thử.

……… ……….

"Trọng phụ! Quả nhân không phải mời người đi phò tá quả nhân, mà để trấn nhiếp quần thần nước Đường!"

"Nước Đường từ trên xuống dưới là loại người gì, trọng phụ biết, quả nhân tuổi nhỏ, chưa thể tới đất phong, Trương tướng tuy có địa vị, nhưng uy không đủ, nếu bọn họ làm ra chuyện gì, há chẳng phải có nội loạn? Đường mà loạn, sao còn chống nổi Hung Nô? Năm xưa a phụ qua đời, đích thân đem Đại Hán dặn dò người trông coi, nay sao người ở đây lãng phí thời gian trồng rau."

"Nước Đường mà xảy ra biến loạn gì, đó là lỗi của trọng phụ đó."

"Nay nước Đường có cựu bộ của Hàn sư phụ, Bành Việt, Anh Bố, Trần Hi, còn có lượng lớn người Hồ, trên núi có tặc khấu, không chú ý một chút là đám người này làm loạn ngay ... Trọng phụ mà không đi thì nước Đường không có trung lương nữa rồi ...."

Sau khi Lưu Trường đổi cách nói, Vương Lăng tức thì chuẩn bị lên đường. Giả Nghị ngồi bên lúc này choàng váng tới há hốc mồm.

Thế mà cũng được à?

Các ngươi là một bọn thông đồng với nhau phải không

Theo Lưu Trường rời phủ Vương Lăng, Giả Nhị còn chưa khôi phục tinh thần.

Lưu Trường thì nhanh chóng an bài:" Bất Nghi, ngươi chuẩn bị đưa Vương tướng tới nước Đường, chuyện này ngươi thông thuộc nhất ..."

Đám người Loan Bố vây quanh Lưu Trường chúc mừng nó có thêm một hiền tài, ánh mắt thì tựa vô ý liếc nhìn Giả Nghị, người trẻ tuổi này chỉ vài ngày đã đắc tội hết với quần hiền và xã nhân trừ Quý Bố. Quý Bố rất thích hắn, không thấy hắn có gì mạo phạm.

Những người khác, ngay cả Triệu Bình ban đầu thích hắn nhất sau vài lần nói chuyện bị Giả Nghị cắt lời cũng dần ghét bỏ.

Lưu Trường căn dặn mọi việc xong xuôi, quay sang cười với Giả Nghị:" Từ chuyện hôm nay có thể thấy, ngươi đọc nhiều sách, nhưng tác dụng không bằng một đứa bé, xem ra thứ trân sách và thực hiện thực sự khác nhau rất nhiều."

Đây chính là vấn đề lớn nhất của Giả Nghị, đọc sách nhiều nhưng kiến thức ít, nói thì đâu ra đó, tầm nhìn thì xa, nhưng không nhìn thấy thứ trước mắt.

Có điều chuyện này có thể dần thay đổi, có lẽ trên lịch sử Văn đế đưa hắn tới địa phương cũng là muốn hắn thêm kinh nghiệm, hắn lại nghĩ tài của mình không được trọng dụng, u uất tận cuối đời.

Nghe Lưu Trường nói, Giả Nghị ngẫm nghĩ:" Đại vương, thần cho rằng ...."

"Không cần nói nhiều, trên thế giới này, người giỏi ăn nói nhiều lắm, nhưng người làm được việc thì rất ít, ngươi thử bỏ sách trong tay xuống, làm nhiều việc hơn, có lẽ thu được ích lợi."

"Vâng!" Giả Nghị cắn răng nói:

Cũng chính lúc này các đại thần của nước Kinh được đưa về Trường An, bọn họ trước đó vì thời tiết mà giữ lại trên đường, nay tới nơi rồi đương nhiên phải đối diện với sự thẩm phán, chuyện này do Tuyên Nghĩa phụ trách.

Con lừa Tuyên Nghĩa gặp phải con lừa Vương Hùng, hai bên đối đầu.

"Vì sao mưu phản?"

"Chưa từng mưu phản."

"Vì sao động binh?"

"Chưa từng động binh."

"Chứng cứ xác đáng."

"Cố tình gán tội."

Nghe nói hai người cứ thế biện luận trong đình úy ba ngày, tới khi thái hậu lệnh Vương Điềm Khải phụ trách thẩm phán mới kết thúc. Vương Điềm Khải biết làm người hơn Tuyên Nghĩa nhiều, sau khi phụ trách chuyện này, hắn không vội đi phản xử, mà tới Tiêu Phòng Điện hỏi thái hậu nên xử thế nào.

Vị tướng quấn ném áo này không chất phác như bề ngoài của ông ta.

Lữ hậu chẳng bận tâm tới đám đại thần nước Kinh đó:" Do ngươi xử trí, không cần hỏi ta."

Vương Điềm Khải ngẫm nghĩ:" Bọn họ rời nước Kinh đã không còn năng lực làm loạn nữa, giết cũng tiếc, hay là phái tới nước Đường ạ?"

Lữ hậu hài lòng gật đầu:" Được, dù sao cũng là người đọc sách, đưa tới nước Đường cũng tốt."

"Thái hậu, con cháu Lữ thị phạm tội đã được xử trí, người không phạm lỗi đã được trả về."

"Ừ, làm rất tốt."

"Đều là công của đình úy, không phải sức của thần."

"Được, ngươi về đi." Thái hậu càng hài lòng quay sang nói:" Ban một bộ hoa phục."

Khi Vương Điềm Khải rời Tiêu Phòng Điện vừa vặn thấy Đường vương và một nữa tử trẻ ở riêng bên nhau, ông ra rất biết ý vờ như không thấy gì hết, mắt nhìn thẳng về phía trước đi thật nhanh.

Lưu Trường chắn trước mặt ông ta:" Trọng phụ!"

Vương Điềm Khải giật mình:" Không dám nhận xưng hô này của đại vương, thần ..."

"Trọng phụ, không sao, ta xưa nay ngưỡng mộ đại danh của người, nhiều lần muốn bái kiến, nghe nói trọng phụ phụ trách xử lý chuyện quần thần nước Kinh?"

"Vâng!"

"Những người đó giết thật đáng tiếc, không bằng đưa tới nước Đường, ta trông coi nghiêm ngặt, trọng phụ thấy sao?"

"Thái hậu vừa rồi dặn như thế."

"Ái dà, vậy thì tốt quá rồi!!"

Lưu Trường mừng rỡ cảm tạ mãi, Vương Điềm Khải liên tục nói không dám mau mắn rời đi.

Phàn Khanh nhìn Lưu Trường quay lại bên cạnh mình thì xấu hổ cúi đầu, vân vê ống tay áo, hôm nay nó tới bái phỏng di mẫu định đi về thì Lưu Trường vừa từ ngoài về. Lưu Trường kéo nó sang bên, nói có chuyện muốn nói riêng với nó. Phàn Khanh vui lắm, lòng đầy mong đợi, lại thấp thỏm.

Lưu Trường nhìn Phàn Khanh hết sức thâm tình:" Khanh, bao năm qua muội giúp ta thăm dò tin tức, đưa thư khắp nơi, giúp ta bôi thuốc, cho ta vay tiền ... Ta chưa báo đáp gì được muội."

Phàn Khanh cúi gằm mặt, má đỏ lắm rồi, thời gian qua, Lưu Trường càng không để ý tới nó, nó càng gây chuyện với Lưu Trường, rốt cuộc huynh ấy cũng để ý tới mình, ngày mình mong đợi tới rồi sao?

"Không cần cám ơn, huynh giúp muội bẻ xương mà."

"Không thể không cám ơn, muội xem ta chuẩn bị cho muội đấy." Lưu Trường lấy ra một cái hộp, chân thành nói:" Đây là món quà ta tặng muội, cám ơn muội."

Phàn Khanh ngây ra nhìn Lưu Trường, mắt lấp lánh ánh lệ, nhoẻn miệng cười nhận lấy chiếc hộp mở ra.

Tức thì ....

Á ~~~~~~~~~~~~

Phàn Khanh hét chói tai, vì trong hộp là một con ếch, nó sợ hãi ném hộp đi, khóc lớn chạy vào Tiêu Phòng Điện.

Lưu Trường cười to:" Ha ha ha, cái đồ ngốc, ai bảo muội cắn ta. Ha ha ha, rốt cuộc nắm được nhược điểm của muội rồi, xem dám trêu ta nữa không?"

Khi Lưu Trường đang cười điên cuồng thì Lữ hậu nắm tay Phàn Khanh đi ra, làm nó không cười nổi nữa, nhìn khuôn mặt tối sầm của a mẫu, nó quay người chạy ngay.

"Trường!!!"


Sau lưng vang vọng tiếng hét của thái hậu.

Lưu Trường không trốn thoát được, giáp sĩ nhanh chóng bắt nó về quy án.

Lưu Trường nằm trong Tiêu Phòng Điện thở dài, Lưu Kiến không chịu bôi thuốc cho nó nữa, nếu Ngũ ca còn ở nhà thì tốt quá. Lưu Trường hai tay chống cằm, nhớ tới các vị huynh trưởng, nhớ tới đủ thứ chuyện khi mọi người đông đủ, tự cười một mình.

Đột nhiên Phàn Khanh đi vào, Lưu Trượng kinh hãi kéo áo xuống hét lên:" Muội làm gì vậy, ra ngoài!"

Phàn Khanh bĩu môi:" Trước kia đâu phải chưa bôi thuốc cho huynh."

"Đó là chuyện mấy năm rồi." Lưu Trường cảnh giác nhìn Phàn Khanh:

"Được, để thuốc lại cho huynh, sau này muội không tới tìm huynh nữa."

"Thế thì ta cám ơn quá."

"Huynh!" Phàn Khanh phồng má lên, ấm ức chạy mất:

….

Mấy năm nữa nó lớn lên xinh đẹp rồi thì đừng chạy theo đuôi nhé Trường =))


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất