Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 265: Di phụ bình tĩnh.

Chương 265: Di phụ bình tĩnh.

Không dụ dỗ được Lưu Kiến nữa, cuối cùng đương nhiên do cận thị Trương Khanh của Lưu Trường bôi thuốc cho. Lưu Trường khôi phục rất nhanh, chỉ mất nửa ngày thôi, sáng hôm sau thức dậy là lại nhanh chóng rời cung, dẫn quần hiền làm bậy khắp nơi. Nhưng nó nhận ra một việc, Phàn Khanh thì đúng là không tới Tiêu Phòng Điện nữa. Vốn vài ngày Phàn Khanh lại tới một lần, giờ đã nửa tháng rồi không thấy đâu nữa, Lưu Trường bất giác thấy thiêu thiếu.

Tối hôm đó ăn cơm cùng thái hậu, Lưu Trường hỏi:" A mẫu, sao đột nhiên không thấy Phàn Khanh tới chơi nữa vậy?"

Lữ hậu hừ một tiếng không đáp, con còn mặt mũi mà hỏi câu đó nữa sao.

Lưu Trường gãi đầu:" Con quá đáng rồi à?"

"Không, với tính con làm ra loại chuyện đó là quá bình thường." Lữ hậu mỉa mai:

Cuối cùng Lưu Trường vẫn quyết định tới Phàn gia tìm Phàn Khanh, nó không có ý gì, có lẽ lâu rồi không có người đùa giỡn với mình, nên nó buồn chán.

Phàn gia từ trên xuống dưới đều rất tốt với nó, Phàn Khoái cười lớn ôm nó giữ lại ăn cơm, di mẫu càng thân thiết, vì nó làm thêm nhiều món ngon. Ăn cơm xong Lưu Trường đi tìm Phàn Khanh.

Nghe nói Lưu Trường tới, Phàn Khanh không chạy ra như trước kia nữa, khi Lưu Trường đi vào phòng nó, nó cũng quay đầu đi, không thèm nhìn mặt.

"Ài, muội giận gì chứ, trêu muội thôi mà, muội không thể rộng lượng chút à? Muội xem tay vay Kháng bao nhiêu tiền, hắn có oán trách ta không?"

"Hừm!"

"Được rồi, ta không nên dọa muội, được chưa?"

"Hừm!"

Lưu Trường làu bàu đi tới bên Phàn Khanh, hết sức tự nhiên ôm lấy vai nó, ngả đầu vào sát người nó, tình cảm nói:" Chúng ta là huynh đệ lớn lên bên nhau từ nhỏ, sao lại thù dai như thế chứ? Cùng lắm hôm nào ta mời muội uống rượu, đừng thế nữa."

Phàn Khanh sững sờ nhìn Lưu Trường ôm mình, mắt đờ đẫn, đột nhiên nó hét lên:" A phụ!!"

Lưu Trường nhìn Phàn Khoái hung thần ác sát sắn tay áo, hét lên:" Trọng phụ! Không, di phụ! Nghe cháu nói đã ... Á .. Không phải đâu ... Nghe .. Á ... Cứu ta với! Loan Bố! Quý Bố! … Cứu quả nhân …"

Khi Lữ hậu nhìn thấy Lưu Trường bị các cận thị khiêng về Tiêu Phòng Điện, ánh mắt thoáng cái đã lạnh băng, rồi bà thấy Lữ Tu đi theo sau, sắc mặt nhanh chóng bình tĩnh lại.

"Thằng nhãi này lại gây ra chuyện gì rồi?"

"Nó ở trong phòng Khanh, cùng Khanh ôm ..."

"Không thể nào." Lữ hậu cắt lời, cầm thẻ trúc lên:" Thằng nhãi này không giống a phụ nó, đùa nghịch ở quán rượu, chẳng qua chỉ là khoe khoang với người khác, nếu không phải do ý nó, có nữ tử chủ động tới gần, nó chạy trước tiên."

Lữ Tu nhìn cận thị:" Đưa đại vương vào phòng."

Lưu Trường rên rỉ bị cận thị khiêng đi, Lữ Tu ngồi trước mặt Lữ hậu:" Tỷ, Khanh và Trường lớn lên cùng nhau, muội thấy chúng thân thiết, huống hồ, nếu gả Khanh cho nó, liền có thể ..."

"Liền có thể như thế à?"

Ánh mắt Lữ hâu khiến thân muội muội cũng sợ hãi, nàng biết mình nói sai, ấm a ấp úng:" Liền có thể chiếu cố Trường tốt hơn."

Ai cũng biết ý của Lữ Tu căn bản không phải như vậy.

Dù sao Lưu Trường không phải do Lữ hậu sinh ra, nếu thê tử là người Lữ thị, có thể trói chặt Lưu Trường vào Lữ thị. Nhưng lời này không thể nói với Lữ hậu, vì đề tài mẹ đẻ của Lưu Trường là cấm kỵ với Lữ hậu ... Phàm ai dám nói thẳng vấn đề này đều không có kết cục tốt.

"Vậy muội định thế nào?"

"Không bằng để hai đứa thành gia thất."

"Trường còn nhỏ, chưa tới lúc đó."

"Trường mười ba tuổi rồi ... Tỷ, ở quê chúng ta, trẻ con tuổi này đã chuẩn bị ..."

"Trường còn nhỏ."

"Vậy định thân trước cũng được."

"Chọn ngày nói sau."

Lữ Tu không hiểu, rõ ràng chuyện này có lợi cho hai bên, hơn nữa a tỷ cũng rất sủng ái Khanh, vì sao trông có vẻ như không muốn. Nhìn vẻ mặt muội muội như thế, Lữ hậu hỏi:" Kháng, hình như hơn Trường hai tuổi."

"Đúng thế ạ."

"Vậy cũng tới lúc thành gia rồi, hay là ta chọn thê tử cho nó."

"Nó còn n ..." Lữ Tu mặt biến sắc, chớp mắt nàng hiểu ra, đứng dậy:" Chọn ngày nói sau vậy."

Nếu nói a phụ không muốn gả khuê nữ đi, vậy đa phần a mẫu cũng không nỡ để nhi tử thành gia thất. Trái ngược với a phụ, trong mắt a mẫu, nhi tử là rau xanh, nhi tức là con lợn. Cái gì, cưới nó à? Nhất định là bị nữ tử dụ dỗ.

Tiễn Lữ Tu đi rồi, Lữ hậu tiếp tục duyệt tấu biểu, tới khi Lưu Trường từ trong phòng bò ra, lần này nó bị đánh rất nặng, bò như con sâu bò tới bên Lữ hậu:" A mẫu, Phàn Khoái đánh con."

"Ồ, sao con không đánh trả?"

"Con đánh không ... Khụ khụ, người ta là trưởng bối của con, sao còn dám vô lễ? Nếu không phải nể ông ấy là di phụ, con đấm một cái là Kháng kế thừa tước Vũ Dương hầu ngay!"

Lữ hậu cười nhạt.

"A mẫu! Con là nhi tử của người, đường đường Đại Hán chư hầu vương, hôm nay bị người ta đánh thảm mà a mẫu không biểu thị gì à?"

Lữ hậu gật đầu, đúng là nên có biểu thị, bà nhìn cận thị nói:" Ban hoa phục cho Vũ Dương hầu."

Lưu Trường sững sờ nửa ngày.

............ .......

Nam Việt vương lần nữa phải sứ giả lên, phải nói chính sách đe dọa của Hàn Tín đã có tác dụng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất