Chương 273: Đại thiện nhân Lưu Trường thích làm việc tốt.
Chuyện này Lưu Trường không nói với quần hiền, ngược lại quần hiền lại nói cho nó một tin tức vô cùng chấn động.
"Cái gì, ngươi sắp thành thân rồi à?
Lưu Trường bàng hoàng nhìn Chu Thắng Chi, tuy nói mấy ca ca của nó đều đã thành gia thất, trừ Như Ý ra đều có nhi tử. Nhưng Chu Thắng Chi là bạn chơi với nó từ nhỏ tới lớn, bạn thủa nhỏ đột nhiên lập gia đình, rồi chẳng mấy chốc có con, Lưu Trường có cảm giác không chân thực. Cách đó không lâu bọn chúng còn cùng nhau đi trộm gà, vậy mà thoắt cái đã làm phu quân làm a phụ rồi sao
Sao có thể chứ?
Trên mặt Chu Thắng Chi chẳng lấy có tí xíu vui vẻ nào, hắn cúi gục đầu, mấy chữ không hề muốn viết rõ trên mặt:" A phụ cứ muốn thần cưới nữ nhi một thuộc hạ, ông ấy và người đó rất thân, là sinh từ chi giáo, trước kia còn là láng giềng, năm sáu năm trước chuyển đi."
"Thế không phải tốt à?"
"Tốt gì ạ, nữ tử đó hồi nhỏ chơi cùng thần, nó vừa béo vừa xấu, thần không muốn cưới nó ... Thần cự tuyệt mấy lần rồi, a phụ không thèm để ý."
Quần hiền nối nhau khuyên nhủ:" Không sao, không sao, sau này có thể nạp thiếp mà, cưới thê cười hiền, nạp thiếp nạp sắc mà."
Chu Thắng Chi cắn răng nói:" Dù sao ta cũng không đồng ý, mai ta tới nhà họ, chửi mắng trước mặt, xé bỏ hôn ước, quyết không cưới nữ tử xấu xí."
Lưu Trường bùi ngùi:" Thắng Chi sắp thành gia thất ... Thời gian, trôi qua nhanh quá."
"Kỳ thực thần cũng sắp rồi." Lữ Lộc lí nhí nói:
Lưu Trường rùng mình, sắp thành gia thất cả rồi, xem ra chúng ta lớn cả rồi.
Nhưng mà quần hiền mau chóng ném chuyện này ra sau đầu, không nói nữa, ăn dê! Ăn dê
Lữ Lộc nói:" Đại vương, a phụ nói với thần, nếu chúng ta muốn ăn thì cứ nói, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, hoàn toàn không cần .... Tự lấy."
Lưu Trường đùng đùng nổi giận:" Cữu phụ có ý gì? Lưu Trường ta có chết đói cũng không nhận của bố thí, nếu không dựa vào sức mình mà có được lương thực, vậy còn ý nghĩa gì nữa chứ? Tự mình làm mới cơm no áo ấm. Cữu phụ làm thế là muốn ta thành phế nhân sao? "
"Chúng ta phải dựa vào mình để ăn no bụng, tuyệt đối không nhận thứ người khác bố thí cho."
Chu Thắng Chi khen:" Đại vương đúng là bậc quân tử."
Chu Á Phu lẩm bẩm:" Vậy đừng lấy gà nữa, mông thần vẫn còn đau."
Lưu Trường cau mày chất vấn:" Nói kiểu gì thế hả? Chẳng lẽ gặp phải khó khăn liền từ bỏ sao? Người như thế sao thành quân tử được?"
"Huống hồ a phụ ngươi thường ngày nuôi gà, nuôi nhiều như thế, ông ấy cũng mệt, cữu phụ ta cũng vậy. Chúng ta là vãn bối, sao đành lòng nhìn họ chịu khổ? Chúng ta làm thế là đang giúp họ! Chúng ta không chỉ ăn, còn cứu tế bách tính xung quanh, các ngươi biết họ bao lâu rồi chưa ăn thịt không?"
Nghe Lưu Trường lời lẽ hùng hồn che đậy hành vi tội lỗi của mình, Chu A Phu hội thẹn cúi đầu, xem ra ở lĩnh vực vô sỉ, mình còn nông cạn lắm, thứ phải học rất nhiều.
Lưu trường làm theo đề nghị các xá nhân, coi như không biết gì hết, bình thường làm gì, giờ vẫn làm thế.
Quả nhiên thái hậu không vội động binh, bà lệnh các chư hầu vương vào kinh triều kiến, nói có chuyện lớn muốn thương lượng với họ. Đồng thời Chu Bột suất lĩnh bắc quân, bắt đầu hoạt động gân cốt, tỏ thái độ một câu không hợp là phái quân đi. Lý Tả Xa của nước Đường cũng không nhà, quân Đường quanh quẩn biên giới các nước Yên, Triệu, Tề.
Trên lịch sử, thủ đoạn của Lữ hậu đối với các chư hầu vương chỉ có một, giết!
Nhưng đó là khi Lưu Doanh chết rồi, nay Lưu Doanh còn sống, Lữ hậu sẽ không làm sát các chư hầu, nhưng chắc chắn sẽ khiến hộ phải phục tùng mình.
Có điều Lữ hậu cũng không phải không thông cảm cho các chư hầu, bà chuyên môn ra lệnh, nước Sở có thể phái thế tử tới, điều này là chiếu cố Sở vương tuổi cao, sức khỏe không tốt, đi về đường xá xa xôi. Nhưng các chư hầu khác phải tự tới.
Nói thật, Lưu Trường vui lắm, lâu rồi không gặp các ca ca, chỉ là trong lòng nó lại lo, sợ bọn họ gặp phải chuyện giống đại ca, bị a mẫu ban rượu từng người một.
Quần hiền ngồi bên cạnh Lưu Trường, bọn chúng chẳng biết mấy chuyện này, vẫn chơi đùa rất vui, Lưu Trường phát hiện, mình hâm mộ bọn chúng.
Chu Thắng Chi ngẩng cao đầu cười ha hả, niềm vui viết rõ trên mặt.
"Thắng Chi, sao lại vui thế, chẳng lẽ đã hủy hôn ước với sửu nữ kia?"
"Lộc! Câm mồm cho ta, không được dùng cái mồm bẩn thỉu của ngươi nói về thê tử ta."
Nguyên nhân còn phải nói nữa sao, Chu Thắng Chi tới nhà người ta định xé hôn ước, không ngờ phát hiện nha đầu xấu xí năm nào thành thiếu nữ động lòng người rồi. Tiếp theo đó cũng còn phải nói nữa sao, tất nhiên là thành thân thôi, càng sớm càng tốt, Chu đại nóng lòng lắm rồi.
Chu Phủ hết sức náo nhiệt, đâu đâu cũng thấy gương mặt tươi cười, trưởng tử Chu Bột thành hôn, không ai dám không nể mặt.
Chu Bột xưa nay luôn nghiêm nghị, bộ dạng người sống chớ lợi gần, lúc này cười tươi roi rói ngồi ở thượng vị. Khách khứa ngồi kín cả phủ, trong số những công thần khai quốc, Chu Bột thuộc nhóm thân cận với Lưu Bang nhất, cũng là nhóm trẻ nhất, Lưu Bang coi ông ta là thân tín, thậm chí còn coi trọng hơn cả Phàn Khoái, mức độ tín nhiệm chỉ thấp hơn Lư Quán.
Sau khi Lưu Bang lên làm hoàng đế, cơ bản mọi chiến sự đều do Chu Bột làm thống soái, Chu Bột cũng làm rất xuất sắc.
Thời Lưu Doanh bãi miễn quan chức của ông ta, Lữ hậu khôi phục lại, tuy không còn là thái úy nữa, nhưng vẫn trong hàng ngũ cửu khanh, địa vị hiển hách.
Trong số khách khứa của Chu phủ, gây chú ý nhất là đám vây quanh Chu Thắng Chi.
Mười mấy thiếu niên, đều anh khí ngời ngời, trang phục rực rỡ, thần sắc oai hùng, cầm đầu là Đường vương Trường. Những người này mặc trang phục giống nhau, chỉ có Chu Thắng Chi là khác. Khi đám thiếu niên này tụ tập, tiếng nói cười chẳng kiêng nể gì, khách khứa toàn phủ bất giác nhìn về phía họ.
Tuổi tác như thế, làm sao người ta không hâm mộ?
Bất tri bất giác, đám nhóc con suốt ngày khóc gào nước mũi thò lò đã dần dần trưởng thành, anh tuấn oai phong, cười nói vui vẻ, như chớp mắt đã là người lớn.
Đám Quán Anh, Hạ Hầu Anh, Tuyên Nghĩa, Phàn Khoái, Trần Bình đều nhìn những đứa con của mình đột nhiên lớn lên, quay sang nhìn nhau cười khổ uống rượu. Bọn nhãi ranh trưởng thành rồi làm bọn họ càng cảm thụ được tuổi già của mình.
"Nên đi đón tân phụ rồi! Ha ha ha, Thắng Chi, lên xe, lên xe." Lưu Trường sốt ruột rồi, vui vẻ la hét:
Hạ Hầu Tào vội vàng nói:" Thần đánh xe."
"Ngươi cút sang bên, ngươi mà đánh xe thì hôn lễ biến thành ... Khụ khụ, không nói lời lời không tốt lành, Mãi, ngươi đánh xe đi."
Đám thiếu niên lũ lượt lên xe, Chu Thắng Chi đi đầu, bọn chúng chuẩn bị đi, một ông già phụ trách chủ trì lễ nghi đứng bên cửa hô:" Còn chưa tới giờ đón tân phụ, chưa đi được."
"Ha ha ha lão trượng, ông không thấy Thắng Chi không đợi thêm được nữa à? Đi, đi thôi!"
Đám thiếu niên cười lớn, đánh xe xông ra ngoài.
Lão trượng kia đuổi theo vài bước, phát hiện mình đuổi không nổi, ở phía sau chửi mắng, đám thiếu niên rời đi trong tiếng cười dài.
Khách khứa trong phủ cũng cười rộ lên.
Lưu Trường nhìn đám huynh đệ xung quanh, hô:" Các huynh đệ, hôm nay là đại hôn của Thắng Chi, nhất định phải náo nhiệt, không thể để mất mặt hắn! Tới nhà tân phụ, đoán nàng về, trên đường đi nhất định không được dừng nói cười, phải vui vẻ."
"Vâng, đại vương, thần nhìn bộ dạng Thắng Chi, không cần chúng ta lên tiếng, dù tát một cái hắn vẫn cười."
"Ha ha ha!"
Chu Thắng Chi trừng mắt với Lữ Lộc:" Ngươi bắt đầu rồi đấy à?"
"Bắt đầu cái gì, ngươi nóng ruột quá, muốn nhảy ngay tới bước cuối à?"
"Ha ha ha ha ~~~"