Chương 272: Xá nhân đồng lòng.
Rất nhanh tứ đại xá nhân đã đứng trước mặt Lưu Trường.
Lưu Trường ngồi khoanh chân ở trên giường, nhìn thẳng vào bọn họ:" Lần này gọi các ngươi tới là vì có chuyện rất quan trọng, muốn hỏi suy nghĩ của các ngươi."
Bốn người đều nghiêm túc nhìn nó, Lưu Trường quay sang Giả Nghị:" Đây là chuyện liên quan tới tồn vong của Đại Hán, không thể truyền ra ngoài."
Giả Nghị trịnh trọng gật đầu.
Bấy giờ Lưu Trường mới nói:" Hôm nay a mẫu đột nhiên kể cho ta chuyện đại nghĩa diệt thân."
"Hả? Thái hậu muốn ra tay với đại vương sao?" Trương Bất Nghi kinh hãi:
Lưu Trường mắng:" Thứ ngu xuẩn, a mẫu sao có thể ra tay với ta chứ?"
"Đại vương nói tiếp đi ạ."
"Hết rồi, chỉ có thế thôi, có điều ta thấy sắc mặt a mẫu không tốt, hơn nữa đột nhiên nhắc tới điển cố nguy hiểm này, ta sợ có biến."
Trương Bất Nghi lại ngần ngừ một lúc rồi hỏi:" Không phải là bệ hạ chứ ạ?"
"Thối lắm, a mẫu sao có thể ra tay với nhị ca ta?"
"Ý thần là chuyện phế lập ạ."
Lưu Trường sững người, vì đại nghĩa thiên hạ mà phế bỏ nhi tử của mình, tựa hồ cũng coi là đại nghĩa diệt thân, có điều Lưu Trường cứ thấy chuyện không phải như thế.
Loan Bố cũng nói suy nghĩ của mình:" Có lẽ thái hậu muốn đại vương lý giải chuyện người chấp chính, để đại vương hiểu đại nghĩa thiên hạ quan trọng hơn tất cả."
Triệu Bình lắc đầu:" Ý của thái hậu không đơn giản như vậy đâu, thần nghi, thái hậu có thể ra tay với chí thân nào đó của đại vương."
"Hả?" Lưu Trường kinh ngạc nhìn Trần Bình, Trần Bình nhíu mày, không nói nữa, tiếp tục trầm tư.
"Đại vương, thần thấy nếu thái hậu động thủ với ai, sẽ không nhắc đại vương đâu ... Thái hậu không phải người vô tình, thần nghĩ thái hậu muốn đại vương không chỉ trích chuyện thái hậu chấp chính, khuyên nhủ bệ hạ." Giả Nghị cũng nói suy nghĩ của mình:
Lưu Trường nghĩ rất lâu vẫn không hiểu được liền bảo mọi người quay về, lặng lẽ thăm dò tình huống.
Hôm sau Lưu Trường rửa mặt xong, ngồi giữa các xá nhân, day trán nói:" Sau này không thể uống rượu nữa."
Mọi người cùng ăn cơm, sau đó các xá nhân bận rộn, Lưu Trường ở trong phủ luyện kiếm, kéo cung ... Không phải bắn cung, chỉ kéo thôi, làm thế có thể luyện sức lức. Khi Lưu Trường khổ luyện, Quý Bố chợt tới bên:" Đại vương, đừng kéo căng như vậy … Lỏng chút."
Quý Bố chỉ đạo một chút rồi tán gẫu với Lưu Trường:" Mấy ngày qua thái hậu không vui, thường nói có năm chính sách không thành công ... Ài, thái hậu chẳng dễ dàng gì."
Lưu Trường nghe vậy rất muốn kiếm tờ giấy, viết bốn chữ thái hậu xá nhân dán lên mặt hắn:" Nếu Lữ xá nhân lo lắng có thể tới Tiêu Phòng Điện làm việc."
Quý Bố không để ý tới lời chế giễu của Lưu Trường, lắc đầu nói:" Mấy sách lược của thái hậu như, như thống nhất thuế thu của chư hầu, chư hầu vương hàng năm triều kiến hiến vàng, không cho chư hầu vương tự ý chiêu mộ, điều động quan viên luân phiên nhậm chức ở các nước chư hầu ... Thực ra đều rất tốt. Nhưng không thể chấp hành, đám quốc tướng Chu Xương, Phó Khoan, rồi Sở vương, Yên vương đều không muốn."
"Đương nhiên là không muốn, trọng phụ ở xa như thế, nếu bảo mỗi năm tới một lần thì có mà giết người à? Vài lần thôi là bệnh chết trên đường rồi. Luân phiên đại thần các nước, họ không nói, dù ta, ta cũng không muốn đem Trương tướng đối với ..." Lưu Trường nói một nửa liền khựng lại, sắc mặt cực kỳ khó coi:
"Đại vương chớ lo, nước Đường mang trọng trách kháng cự Hung Nô, chắc chắn không làm thế ... Thái hậu rất thiên vị đại vương, mấy ngày trước còn viết thư cho Trương tướng, cấp không ít lương thảo cho nước Đường, nhắc nước Đường đừng quên thao luyện."
Lưu Trường hít sâu một hơi, nắm lấy tay Quý Bố:" Theo ta ... Trương Bất Nghi, gọi Loan Bố về, bảo hắn muộn chút hẵng tới đình úy."
Vào phòng trong, Lưu Trường đột nhiên cúi người hành lễ với Quý Bố.
Cảnh này làm các xá nhân không tin nổi.
Lưu Trường trịnh trọng nói:" Quả nhân trách sai Quý xá nhân, khanh thứ lỗi cho quả nhân."
Quý Bố vội đáp lễ:" Thần là thần tử của đại vương, tuy nhận lệnh từ thái hậu, trông coi đại vương, nhưng đại vương mới là chủ quân của thần."
"Tốt, có câu này của Quý xá nhân, quả nhân còn lo gì nữa." Lưu Trường đứng dậy, ngồi xuống thượng vị, ra hiệu cho các xá nhân ngồi xuống:
"Chư quân, ta hiểu rồi, thái hậu muốn thi hành chính sách mới ở các nước chư hầu, chư hầu vương đa phần không muốn. Thái hậu trước đó nhắc tới đại nghĩa diệt thân, thực ra là muốn ta đừng bao che cho những người này. Tựa hồ còn có ý lấy quân Đường để giết các chư hầu vương khác, quả nhân phải làm sao bây giờ?"
"Đại vương nếu thái hậu muốn giết các chư hầu vương thì căn bản không cần dùng tới quân đội nước Đường, các chư hầu khác không cường thịnh như nước Đường. Trừ Tề và Sở ra, còn lại Triệu, Yên, Hàn, Lương, Ngô dù có hợp binh lại cũng không phải là đối thủ của bắc quân. Bọn họ hoàn toàn không có sức phản kháng." Người lên tiếng trước tiên là Triệu Bình:
"Nước Tề kém xa trước, thái hậu càng chuẩn bị lấy công tử Kiến làm Giao Đông vương, tiếp tục phân chia nước Tề."
"Về phần nước Sở, Sở vương là hiền trưởng tông thất, có hiền danh, thân cận với tiên hoàng, thái hậu ... Thái hậu chưa chắc đã ra tay với ông ấy."
"Hành động của thái hậu hiện nay là uy hiếp các chư hầu vương tiếp nhận chính lệnh. Nếu thần nghĩ không sai, bước tiếp theo là thái hậu sẽ triệu kiến các chư hầu vương, bảo họ tới Trường An."
"Thái hậu chấp chính, quần thần không dám phản đối, nhưng những chư hầu vương kia, trong lòng chưa chắc không có ý nghĩ khác. Thái hậu cũng muốn bọn họ triệt để phục tùng."
Triệu Bình vừa nói xong, Loan Bố tiếp lời ngay:" Trước kia thái hậu dung túng chư hầu vương phò tá thiên tử, uy hiếp quần thần. Nhưng nay thái hậu chấp chính, tất nhiên phải khác, đại vương chính là chỗ dựa của thái hậu."
Trương Bất Nghi kích động nói:" Đây cũng là cơ hội của đại vương, không bằng phụng chỉ thái hậu, xuất binh thảo phạt, sáp nhập Triệu Yên! Giết gà dọa khỉ, nếu để chư hầu vương đều phục tùng, thái hậu không phản đối, có lợi cho cả ..."
"Không được!" Giả Nghị đứng bật dậy:" Bắc có Hung Nô, nam có Triệu Đà, chỉ dựa vào thực lực nước Đường, không đủ ổn định thiên hạ. Thảo phạt Hung Nô, cần Triệu, Yên, Hàn, Lương, Tề vận chuyển lương thảo, phò tá Đại Đường. Mà đối diện với Triệu Đà, cần Sở, Ngô, Tề liên hợp kháng cự."
"Đại vương nên bảo vệ những chư hầu vương này, thần biết đại vương là người trọng tình, tuyệt đối sẽ không nồi da nấu thịt, huynh đệ tương tàn."
"Đại vương có thể vờ không biết gì cả, dùng thực lực nước Đường, đe dọa chư vương, để họ tới bái kiến, khi họ tới, đại vương đi theo bên họ, để họ đồng ý thi hành chính sách của thái hậu. Đại vương đi đầu, nhượng bộ nhất định với triều đường, họ không dám không theo."
"Đúng, phiền toài chủ yếu vẫn là các lão thần, như Chu Xương của Triệu, Phó Khoan của Hàn, Chu Cốc của Lương, Trương Vũ của Tề, Tống Xương của Yên, họ đều là công thần đi theo Cao hoàng đế tác chiến, có tước vị, rất cao ngạo. Đối diện chuyện thái hậu chấp chính, họ chưa chắc đã phục, vì thế vẫn phải giải quyết những lão thần này." Quý Bố nhắc nhở:" Giết thì tất nhiên là không thể rồi, bọn họ ở địa phương đều làm ra không ít chính tích, đều là người có tài, đại vương nên tận lực che chở cho họ ..."
Mọi người lần lượt hiến kế sách, mỗi người một câu, tức thì nghĩ ra rất nhiều đối sách.
Lưu Trường kích động nghe bọn họ trần thuật, vỗ đùi:" Được, cứ làm như thế! Người an thiên hạ, ắt phải là quả nhân."
"Bọn thần thề chết nghe lệnh." Các xá nhân đứng dậy bái lạy:
Hiếm khi Trương Bất Nghi không cãi nhau với Triệu Bình, không ai mắng Quý Bố là thái hậu xá nhân, Giả Nghị cũng không bị bài xích. Nhiệt tình của mọi người rất cao, thương thảo làm sao vừa bảo vệ những người kia, đồng thời để chính lệnh của thái hậu được chấp hành. Trong điện Đương vương, trên dưới một lòng, hòa thuận vui vẻ.
....
Khi dịch truyện mình rất thích minh họa hình ảnh, mà BNS ko up ảnh, cũng ko link đc ảnh luôn, bó tay luôn.