Chương 275: Bắt nạt người hiền sợ kẻ ác.
Trương Bất Nghi đứng cạnh Trương Lương mà cứ ấp úng mãi, trừ câu chào hỏi ra thì còn chưa nói với a phụ mình thêm được câu nào, thực ra quan hệ hai cha con không tốt, hắn không thân thiết với cha mình như đệ đệ. Lưu Trường cũng nhìn ra song tránh đề tài này, sai người bày tiệc, khoản đãi Trương Lương. Rất nhanh Trương Ích Cường cũng tới bái kiến phụ thân.
Khác với huynh trưởng, Trương Ích Cường thấy a phụ thì mặt tràn đầy vui sướng, hai người thân thiết trò chuyện. Trương Lương hỏi tới rất nhiều chuyện, Trương Kích Cường trả lời hết, so với huynh trưởng, hắn xuất sắc hơn nhiều. Tuổi hắn chạc quần hiền nhưng đã làm chúc quan của cửu khanh, điều này nghĩa là gì? Thêm vài năm nữa hắn sẽ vào cửu khanh, có lẽ Đại Hán sẽ có một cửu khanh mới trên hai mươi.
Danh tiếng của Trương Ích Cường ở Trường An rất lớn, bất kể là thiên tử hay thái hậu đều coi trọng hắn, quần đều rất thích hắn.
Trương Bất Nghi đứng ở xa, sắc mặt càng thêm cô đơn, cũng không hàn huyên với đệ đệ.
Hai người cùng ở Trường An, nhưng gần như không qua lại gì hết, tính cách cũng hoàn toàn trái ngược. Trương Ích Cường rất giống cha, thông tuệ, bình tĩnh, làm việc chu toàn, chưa bao giờ phạm sai lầm. Còn Trường Bất Nghi ... Khụ khụ ... Hắn có hơi ... Khụ khụ ...
Trương Lương cười vui vẻ, kéo Trương Ích Cường ngồi bên mình.
Lưu Trường nghiêm mặt:" Xá nhân của quả nhân, sao lại có thể ngồi dưới chúc lại, chúc lại phải ngồi cuối. Bất Nghi, lại đây."
Trương Ích Cường không nói gì cả, đi xuống ngồi cuối, Trương Bất Nghi lại do dự, nhìn Trương Lương, mặt Trương Lương không có vẻ gì là tức giận, bình tĩnh nhìn cảnh này. Trương Bất Nghi cắn răng, ngồi xuống bên Lưu Trường, ngẩng cao đầu, mặt không đổi sắc.
Không khí bữa tiệc hơi lắng xuống, Lưu Trường cười nói:" Trọng phụ, quả nhân phải cám ơn ngài để Bất Nghi tới phò tá ta, mấy năm qua ta có chuyện gì đều giao Bất Nghi làm, hắn làm việc không bao giờ do dự, nói làm là làm, tới nay chưa từng làm sai chuyện gì."
"Nếu hắn che che đậy đậy, làm việc tiếc thân, nói chuyện không thống khoái, trước khi làm gì chỉ muốn bảo toàn bản thân. Người như thế dù có thiên phú tới mấy cũng chỉ là hạng chúc lại, không làm được chuyện lớn."
Trương Lương nghe vậy cười to:" Đại vương đang chỉ trích thần sao?"
"Ài, trọng phụ nghĩ đi đâu thế, ta sao dám nói trọng phụ thế chứ?" Lưu Trường thấy Trương Lương nhìn Trương Bất Nghi định nói gì, nó nói trước:" Lưu hầu, đây là xá nhân của ta, nếu ngài muốn nói gì, có thể nói riêng ... hắn không phải Tào Quật."
Trương Lương lại cười lớn, không bàn luận chuyện này nữa:" Thần sẽ ở lại một thời gian, đợi các chư hầu vương tới, đại vương nhớ, không thể đi bái kiến, phải để họ tới bái kiến ngài ... Thần lát nữa phải đi bái kiến thái hậu."
Trương Lương vì thái hậu mà tới, hoặc có thể nói là vì thiên hạ mà tới, Lưu Trường gật đầu nhận lời ông ta.
Yến tiệc kết thúc, Trương Lương thong thả đứng dậy, bái biệt Đường vương.
Khi ông ta rời phủ, Trương Bất Nghi không đi tiễn, đứng ở cửa nói lớn:" Lưu hầu, ta còn có việc, xin cho ta làm xong rồi tới bái kiến."
Trương Lương ngẩn người, ánh mắt hiền hòa nhìn nhi tử:" Trương xá nhân, làm tốt lắm, vậy thì cáo từ."
Trương Lương cùng Trương Ích Cường rời Đường vương phủ, đi về phía hoàng cung.
"A phụ, thái hậu mời người tới sao?" Trương Ích Cường nén câu hỏi này xuống nãy giờ:
"Đúng thế."
"Thái hậu làm gì căn bản không cần dùng kế sách, vì sao a phụ lại tới?"
Trương Lương hạ giọng xuống:" Các chư hầu vương dễ đối phó, nhưng các quốc tướng không phải hạng dễ chung sống. Huống hồ ta muốn tới gặp hảo hữu, gặp con và Bất Nghi."
"Phía Bất Nghi thì ta yên tâm rồi, nhưng con thì sớm ngày rời triều đình, theo ta về nhà thôi, ở lại tính mạng khó đoán."
Trong Đường vương phủ, Trương Bất Nghi quay lại bái lạy Lưu Trường, Lưu Trường kéo hắn lên:" Đừng lạy vội, mấy huynh trưởng của ta sắp tới rồi, ngươi đi an bài thân binh, để họ thao luyện các nơi ngoài thanh, chú ý động tĩnh các chư hầu vương, nếu thấy họ tới gần thì báo ngay."
"Vâng!" Trương Bất Nghi không hỏi đi làm ngay:
Loan Bố đợi hắn đi mới hỏi:" Đại vương, sao hôm nay lại đối xử với Lưu hầu như thế?"
"Thần tử của quả nhân, không tới lượt người khác giáo huấn.
Loan Bố chợt thấy lòng cảm động.
"Huống hồ Lưu hầu là người hiền hòa, không phải như loại Tào tặc, Trần Bình, ông ấy sẽ không tức giận đâu." Lưu Trường toét miệng cười:
Loan Bố hết cảm động, té ra ngài ức hiếp người lành sợ kẻ ác chứ gì?
"Loan Bố, Như Ý sắp tới rồi, hắn không có phủ ở Trường An, ngươi nói xem ta có nên làm cái ổ trong phủ, để Như Ý ở cùng Như Ý không?"
"Đại vương, Triệu vương lần này tới có trọng thần đi theo, không thể xỉ nhục trước mặt ... Trước kia tiên hoàng vì thân với Trương Ngao nên có hành động vô lễ, khiến thuộc hạ hắn phẫn nộ mà mưu phản, đại vương nên chú ý lời ăn tiếng nói."
"Yên tâm đi, quả nhân theo Trương tướng học lễ nghi hơn hai mươi năm, nghiên cứu lễ nghi tới mức có thể chú thích. Trương Bất Nghi muốn lập miếu thờ Khổng Tử, Mạnh Tử, Tuân Tử ở nước Đường, quả nhân còn nghĩ xem có nên lập cho mình một cái ..."
"Đại vương, vạn vạn lần không thể."
Tự mình lập chùa miễu cho mình, chuyện này ở Đại Hán không phải chưa từng có.
Rất rất lâu trước kia, có một lão vô lại không muốn tiết lộ tên vừa mới vào quan nội, đăng cơ làm đế, liền quyết định phải tế tự, vì thế ông ta gọi đại thần tới, hỏi nên tế tự ai? Đại thần nói phải tế tự tứ đế, lão vô lại kinh ngạc hỏi:" Không phải ngũ đế sao, thế nào lại chỉ có bốn?"
Các đại thần hồ đồ, trước giờ có bốn thôi, đã bao giờ có ngũ đế đâu.
Lão vô lại phất tay:" Ta tới rồi liền có, ta bảo năm là năm."
Cho nên Loan Bố thực sự sợ hãi, vì hắn biết Lưu Trường chắc chắn dám làm ra loại chuyện này, vì chuyện này có tích sẵn. Lưu Bang thân là thiên tử, nhưng không kính trời, lúc tế tự còn cười cợt, không để ông trời vào mắt, nho sinh chạy tới khuyên, ông ta đái vào mũ người ta. Đại Hán đại nhất ác nhân đến thế là cùng.
Lưu Bang chẳng bận tâm sống thế nào sẽ tổn thọ, ông ta không sợ cái đó, ông ta ăn uống rượu chè chơi bời vẫn sống tới 60.
Mà Lưu Trường cũng gần như thế, nó chẳng để chuyện cúng bái vào đâu, dù là cúng bái Cao hoàng đế thì nó cũng trực tiếp ngồi trước linh vị làu bàu than vãn, nói xấu mọi người, cảm tạ a phụ tặng khôi giáp. Hoàn toàn khác người ta hết đứng lại quỳ, lẩm bẩm đọc tế văn.
May mà được Loan Bố vất vả khuyên can, Lưu Trường bỏ ý nghĩ đó.
"Đại vương, cúng tế là đại sự quốc gia, không thể làm bừa."
"Biết rồi, biết rồi, đám nho sinh các ngươi có điểm này là phiền nhất, ngươi xem Hoàng Lão nói có lòng thành là được, không cần phải dùng nghi thức phức tạp để cúng tế, sao các ngươi không học người ta?"
Khi Lưu Trường như mọi khi đứng trước quán rượu, bắt chuyện với mỹ nữ qua lại, Trương Bất Nghi vội vàng chạy tới.
Lưu Trường dần lớn lên, trên mặt không giấu được nét oai hùng, khiến rất nhiều nữ tử tới đây để bị nó bắt chuyện.
Dân phong Đại Hán mạnh mẽ, không phải chỉ có nam đi bắt chuyện nữ, nữ tử gặp nam tử vừa ý cũng không bỏ qua. Chẳng qua tuổi Lưu Trường con nhỏ, những nữ tử kia chỉ trò chuyện với nó, để nó khen ngợi mình, trêu chọc đệ đệ đẹp đẽ này rồi hớn hở rời đi. Nếu thêm vài tuổi nữa, e Lưu Trường bị đám nữ tử này ăn cho không còn xương.
"Đại vương! Hàn vương tới rồi! Trương Bất Nghi nhỏ giọng nói:
Lưu Trường quyến luyến nhìn những vị đại tỷ xinh đẹp trước mắt thêm một lát mới cắn răng nói:" Về!"