Chương 276: Sao không tới bái kiến quả nhân?
Về tới phủ Đường vương, Trương Bất Nghi báo:" Lưu Bất Hại phái người báo, nói nhìn thấy xa giá của chư hậu vương, tùy tùng chỉ có vài người, chính là Hàn vương."
"Dù nước Hàn có gần nhưng Tứ ca về cũng quá nhanh rồi."
"Làm thế để biểu thị trung thành với thái hậu, xem ra Hàn vương sẽ không phản đối những chính sách kia, sẽ là trợ lực cho đại vương. Tướng quốc các nước đều viết thư cho đại vương, chỉ Hàn quốc tướng Phó Khoan là không." Loan Bố phân tích:" Đại vương đừng tới bái kiến, người càng duy trì tư thái hiền trưởng tông thất, các chư hầu vương càng an toàn."
"Ta biết, Tứ ca chuyến này tới sẽ đi bái kiến a mẫu và nhị ca trước, ta ở đây đợi huynh ấy."
Đúng là vậy, Lưu Hằng vội vàng tới Trường An, không nghỉ ngơi đã tới thằng hoàng cung. Mọi người còn chưa chuẩn bị nghênh tiếp, Lưu Hằng thực sự quá nhanh.
Khi giáp sĩ canh cổng thành biết tin vội vàng báo cho thái hậu thì Hàn vương đã cởi cửa hoàng cung, không ai nghênh đón.
Thái hậu hay tin tất nhiên là nổi giận, đường đường chư hầu vương tới mà không ai đón, còn ra cái gì nữa.
Cổng hoàng cung mở rộng, Tào Quật và các đại thần vội nghênh đón vào, Tào Quật quỳ bái, áy náy nói:" Không biết đại vương tới, không kịp thời nghênh tiếp, đại vương thứ tội."
Lưu Hằng cười nhẹ:" Không dám, đi vội quá."
Rồi kệ ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Lưu Hằng tới thẳng Tiêu Phòng Điện:
"Nhi thần bái kiến thái hậu!!" Lưu Hằng cung kính hành lễ:
Lữ hậu mỉm cười, bà đỡ Lưu Hằng lên:" Người nhà cả, bạc phu nhân có khỏe không?"
"Khỏe ạ, a mẫu rất nhớ thái hậu, bảo nhi thần mang lễ vật tới."
"Tốt, vương hậu và các con của ngươi thì sao?"
"Bọn họ cũng khỏe ạ."
Lữ hậu kéo Lưu Hằng tới bên cạnh mình, lời nói rất ôn hòa, mẹ đẻ của Lưu Hằng thân thiết với bà, mà vương hậu càng là người Lữ thị. Lưu Hằng mỗi tháng lại phái người hỏi thăm thái hậu, thái hậu ra chính lệnh, hắn là người đầu tiên hoàn thành.
Năm xưa Lưu Bang đem đất phong nhỏ nhất giao cho hắn, nước Hàn đại khái chỉ bằng quận Thượng Đảng của nước Đường, tuy nhân khẩu không ít, nhưng có thể coi là nước chư hâu nhỏ nhất. Nhưng Lưu Hằng trong thời gian ngắn làm nước Hàn thịnh trị, cứ lấy kết quả ra nói, sản lượng lương thực của nước Hàn vượt qua Triệu. Lưu Hằng tuy ít tuổi, nhưng chuyện lớn chuyện nhỏ trong nước đều qua tay hắn, quốc tướng Phó Khoan cam nguyện phò tá hắn, không dám xem thường.
Lữ hậu hàn huyên rất lâu, hỏi thăm tình hình nước Hàn, Lưu Hằng đem tình huống thực sự nói ra, bà càng vui vẻ:" Để ngươi làm Hàn vương đúng là tài lớn dùng vào việc nhỏ."
"Nhi thần bất tài, có thể chia sẻ ưu phiền cho thái hậu là đã thấy đủ rồi."
Hai người đang tán gẫu thì một người xông vào điện:" Ha ha ha, tứ đệ về rồi."
Người tới là Lưu Doanh, từ khi Lưu Trường khuyên bảo hắn, hắn đúng là đã bỏ tửu sắc, nay dần khôi phục, không còn bộ dạng bệnh tật ốm yếu nữa, quan hệ với Lữ hậu cũng cải thiện nhiều. Hai huynh đệ gặp lại, hết sức vui vẻ, Lưu Hằng vội đứng dậy quỳ bái.
Lữ hậu cười vui vẻ nhìn họ trò chuyện, chợt hỏi:" Thằng nhãi Trường đâu rồi?"
Lưu Doanh lắc đầu:" Hay là đệ ấy chạy đâu chơi nên chưa biết tin, tứ đệ về quá nhanh."
Lữ hậu cau mày bảo cận thị:" Mau đi gọi thằng nhãi tới đó cho ta."
Cận thị vội vàng tới Đường vương phủ, hành lễ với mấy xá nhân, định vào phòng trong thì Trương Bất Nghi ngăn lại.
"Ta có chuyện muốn gặp đại vương."
"Chuyện bằng trời cũng phải bẩm báo trước, ngươi có chuyện gì?"
Cận thị là người của thái hậu, xưa nay ỷ thế không sợ mấy xá nhân, nổi giận:" Ngươi quên trước đó ăn đòn sao?"
Trương Bất Nghi cười lạnh, sau đó rống lên:" Được, ngươi về bẩm bảo với thái hậu, tốt nhất để thái hậu xử tử ta, tự có người báo thù cho ta! Xéo!"
Cận thị cả kinh, hắn mà về vô ích một chuyến nữa, e Lữ hậu không tha, cắn răng xuống nước nói:" Hàn vương tới, thái hậu muốn Đường vương tới Tiêu Phòng Điện."
.....
"Cái gì?" Lữ hậu đùng đùng nổi giận:" Nó không đến à?"
Cận thị cúi đầu sợ hãi:" Đường vương nói, đang đọc sách Hàn Phi trong phủ, vừa đọc tới: Nước nhỏ mà không hạ mình, lực yếu mà không sợ mạnh, vô lễ với nước lớn, tham ô mà vụng giao hảo, chỉ có vong ... Nên không thể tới bái kiến."
"Thằng nhãi." Lữ hậu cầm gậy gỗ đứng lên:
Lưu Hằng vội ngăn cản:" Thái hậu chớ giận, lát nữa nhi thần đi bái kiến Đường vương là được."
"Ngươi yên tâm, thằng nhãi đó, ta nhất định không tha cho nó." Lữ hậu chỉ dọa một câu rồi ngồi xuống:
Lưu Doanh tròn mắt há mồm, nhưng hắn không mắng ngay mà trầm tư chốc lát, nói:" Tứ đệ, trẫm sẽ xử nó, yên tâm, thằng nhãi con này thi thoảng phải cho một bài học."
Nói chuyện thêm hồi lâu, Lữ hậu mới bảo Lưu Hằng:" Ngươi mệt rồi, đi nghỉ trước đi, mai tới bái kiến ta."
Lưu Hằng bái biệt Lữ hậu, vừa rời Tiêu Phòng Điện, Lưu Doanh kéo hắn tới bên cạnh, nói nhỏ:" Tứ đệ, đệ ngàn vạn lần đừng giận Trường, Trường nhớ đệ lắm, thường hay nhắc tới đệ, nó làm thế, thực ra là bảo vệ đệ ..."
Nhìn Lưu Doanh mặt mày nghiêm trọng, đôi mắt Lưu Hằng ôn hòa hơn, gật đầu:" Đa tạ huynh trưởng, đệ biết phải làm gì."
"Thế thì tốt, đệ xem đệ này, chớp mắt cái đã lớn như vậy, có điều nếu đệ nhìn thấy Trường, đệ sẽ giật mình đấy."
Lưu Doanh tựa hồ nói mãi không hết chuyện, Lưu Hằng yên tĩnh lắng nghe.
Lưu Hằng thích vị huynh trưởng luôn bảo vệ mình này, trên lịch sử, hắn cũng là người duy nhất sau khi nắm đại quyền, đích thân báo thù cho huynh trưởng.
Tất cả những người từng mưu hại tông thất, tổn thương tới Lưu Doanh, đều bị Lưu Hằng chiếu cố đặc biệt, nếu không có mẹ hắn cản, Chu Bột cũng chết thảm trong lao ngục.
"Bái kiến Đường vương."
Khi Lưu Hằng hành lễ với Lưu Trường, Lưu Trường cười lớn đỡ hắn lên:" Tứ ca, huynh hành lễ với đệ thật đấy à?"
"Không hành lễ không được, nước Hàn nhỏ bé, nếu không sợ láng giềng lớn mạnh, há chẳng phải sẽ vong quốc?"
"Ha ha ha, nơi này không có người ngoài, tứ ca không cần phải thế, dù người khác không hiểu, sao huynh có thể không hiểu.
Hai huynh đệ thân mật ngồi cùng một chỗ, Lưu Hằng nhìn Lưu Trường còn cao hơn cả mình thì tấm tắc mãi, thằng nhãi này sao mà lớn nhanh vậy, ba bốn năm nữa chẳng phải mình ngẩng đầu mới thấy nó.
Lưu Trường vô cùng cao hứng:" Tứ ca, mỗi năm huynh sinh một nhi tử, làm đệ sợ hết hồn. Ha ha, đệ muốn tới nước Hàn xem nhi tử huynh ra sao."
"Dù sao ta sẽ dạy bảo con thật tốt, tuyệt đối không ngang ngược thô bỉ như ai đó."
"Tứ ca, Như Ý tuy tệ hại, nhưng huynh không nên nói hắn như thế, sao Như Ý lại còn chưa tới?"
Hai huynh đệ gặp nhau, tất nhiên là nhiều lời muốn nói, Lưu Hằng là thính giả tốt, Lưu Trường thì ra sức bốc phét chuyện mình làm, càng nói càng hoang đường, cái gì mà nâng cờ lớn nặng vạn cân, một mình công phá nước Kinh. Lưu Hằng không ngắt lời, liên tục gật đầu.
"Tứ ca, đệ biết huynh thân cận với a mẫu, nhưng chuyện này huynh đừng xen vào, đừng vội biểu lộ trung thành .... Để đệ đi trước, huynh làm ra vẻ theo đệ. Nếu có chuyện gì, đệ gánh được, huynh đừng lo gì cả, mọi chuyện đều có đệ rồi."
Vẻ mặt Lưu Hằng cực kỳ bình tĩnh hỏi:" Trường đệ định làm sao?"
"Đợi các chư hầu tới đủ, đệ mở tiệc mời họ, đi đầu đồng ý thực hiện tân chính ... Có đệ suất lĩnh, họ sẽ không từ chối."
"Vậy các quốc tướng?"
"Bắt đầu luân chuyển từ họ, tới nước khác làm quốc tướng, nếu không nghe, bãi miễn là được."
Lưu Hằng trầm mặc:" Chư hầu yêu quý đệ, không ai vì thế mà trách đệ, nhưng đệ làm thế, chỉ e là chọc giận rất nhiều quan viên địa phương, khiến họ thêm thù địch đệ."
Lưu Trường ngửa đầu cười:" Đắc tội thì đắc tội, có sao đâu? Họ làm gì được đệ, dám làm gì đệ chứ?"
"Vậy đệ muốn ta làm gì?"
"Huynh trưởng đừng làm gì, cũng đừng nói gì, đợi đệ đề nghị, huynh đồng ý là được."
"Được!"