Chương 277: Huynh đệ tụ hội.
Lưu Hằng ở lại phủ Lưu Trường nghỉ ngơi một đêm, hắn không có phủ riêng ở Trường An. Lưu Trường bốc phét với hắn suốt một đem, đem toàn bộ chuyện mấy năm qua kể ra. Hôm sau Lưu Hằng dậy sớm, lần nữa tới Tiêu Phòng Điện.
Ý tứ của Lữ hậu cũng không khác Lưu Trường là bao, đợi chư hầu tề tụ, nghe theo là được. Đương nhiên nếu nghe được ngôn luận gì không hay bảo với bà trước, Lưu Hằng lần nữa nghe theo
Lưu Hằng đã nhiều năm rồi không về Trường An, lần này về Lưu Trường tất nhiên dẫn hắn đi chơi. Lần nữa bước chân trên đường phố Trường An, Lưu Hằng thấy nơi này quá mức xa lạ, ở nước chư hầu lâu như vậy như không còn hiểu nơi này nữa rồi. Hắn còn nhớ năm xưa Trường An vắng vẻ, chỉ có đám dân phu nghèo đói xây dựng hoàng cung, vậy mà giờ khắp nơi rộn ràng tấp nập, chẳng còn chút nào dáng vẻ xưa.
Lưu Hằng đã hoàn toàn trưởng thành, bình tĩnh đánh giá xung quanh, hắn là a phụ của năm đứa con, tất nhiên là khác trước.
Sau Lưu Hằng người tới thứ hai là Lương vương Lưu Khôi.
Lưu Khôi tới Trường An còn chưa nghỉ ngơi đã vội vàng tới phủ Lưu Trường, đi được một nửa gặp người của Lưu Hằng mời hắn tới Tiêu Phòng Điện.
Lưu Khôi rất nhớ Lưu Trường, nhưng không dám không nghe lời Tứ ca, vội vàng tới hoàng cung.
So với Lưu Hằng, lần này quần thần đã chuẩn bị trước, người tới đón hắn rất nhiều, trong đó có Lưu Hằng.
"Tứ ca!" Lưu Khôi mừng rỡ tới bên Lưu Hằng, mắt nhanh chóng hô lên, hắn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng Lưu Hằng lắc đầu, dẫn hắn tới Tiêu Phòng Điện.
"Thái hậu không khỏe, mời Lương vương ngày khác hẵng tới." Cận thị chắn ở cửa, lãnh đạm nói:
Lưu Khôi vô tư không nghĩ gì hỏi han vài câu, cận thị không để ý tới hắn, đành quay sang cười với Lưu Hằng:" Xem ra chỉ đành hôm khác bái phỏng thái hậu vậy, đi thăm bệ hạ trước thôi."
Lưu Doanh và Lưu Khôi ôm chầm lấy nhau, phản ứng cũng giống nhau, rưng rưng nước mắt thổ lộ nhớ nhung. Lưu Hằng thì đứng xa cau mày, không biết nghĩ gì. Trò chuyện với Lưu Doanh mấy canh giờ, Lưu Khôi mới cáo từ, đi thăm Trường đệ của mình, Lưu Doanh bảo hắn thăm xong thì quay lại.
Lưu Hằng đi bên cạnh Lưu Khôi, Lưu Khôi cười nói vui vẻ kể chuyện nước Lương.
"Ngũ đệ, đệ nghe ta nói, tình hình không ổn lắm, lát nữa bài kiến Đường vương xong, đệ lại tới Tiêu Phòng Điện, chịu khó tới vài lần, xin thái hậu ban vương hậu.
Lưu Khôi lắc đầu, vui vẻ khoe:" Tứ ca không biết, đệ có vương hậu rồi, bọn đệ rất ân ái. Nàng tốt lắm, mỗi ngày đều ở bên đệ, đệ đem chuyện chúng ta khi ở cùng nhau kể cho nàng ...."
Nhắc tới vương hậu của mình, mặt Lưu Khôi bằng sáng, mắt không che giấu được niềm vui, nhìn hắn hạnh phúc như thế làm Lưu Hằng thậm chí không biết phải nói thế nào, liên tục lắc đầu.
"Ngũ đệ, thân là chư hầu, không thể chỉ nghĩ tới tình riêng."
"Tứ ca, đệ không có chí hướng gì lớn, cai trị quốc gia do quần thần làm, đệ không có năng lực như mọi người, đệ chỉ mong cả nhà khỏe mạnh cả đời là đủ rồi. Bọn đệ có đứa con đầu tiên cách đây không lâu, đệ đặt tên nó là Kiện."
Lưu Hằng lần nữa thở dài.
"Ngũ ca của quả nhân tới rồi." Lưu Trường vui vẻ chạy ra:
Lưu Khôi kinh ngạc nhìn Lưu Trường cao lớn trước mắt:" Đệ là Trường à, ta không nhận ra đệ nữa rồi, cởi áo ra cho ta xem, nếu không không nhận ra được."
"Ha ha ha, ngũ ca đi rồi, không ai bôi thuốc cho đệ nữa."
"Đã biết không ai bôi thuốc vì sao còn làm thái hậu tức giận?"
Các chư hầu nối nhau tới Trường An, chẳng mấy chốc mà Triệu vương Như Ý, Yến vương Tị, Tề vương Phì, Sở thế tử Dĩnh Khách, Ngô vương Hữu cùng tới. Đại thần lần này nghênh tiếp ngoài thành.
Trừ Đường vương không đi, các chư hầu khác đều đợi ở ngoài thành, Lưu Doanh vốn muốn đi, nhưng thái hậu không cho.
Tức thì khung cảnh trở nên cực kỳ phức tạp.
"Tứ đệ!", "Tam ca!", "Đại đệ!", "Đại ca".
Tóm lại là mỗi người xưng hô một kiểu, Lưu Kiến đi nghênh đón hơi sợ hãi, nấp sau cận thị. Khi các chư hầu đi thì nó con rất nhỏ, bởi thế vẫn xa lạ với các huynh trưởng. Lưu Phì cười ha hả cúi xuống, dùng một món đồ ăn vặt là mua chuộc Lưu Kiến thành công, Lưu Phì bế nó lên đứng giữa đám đệ đệ.
Lưu Kiến vui lắm, luôn miệng gọi ca ca.
"Ồ, Trường đệ đâu?"
"Đại ca, Trường ở trong phủ, y không muốn ra đón, còn suốt này nói xấu các huynh." Lưu Kiến ở trong lòng Lưu Phì đột nhiên bộc phát:
Lưu Phì ngẩn ra:" Sao đệ lại gọi thẳng tên Thất ca đệ?"
"Hừm, y toàn bắt nạt đệ, đánh đệ, lừa đệ, còn cướp đồ chơi của đệ."
Nghe Lưu Kiến kể tội với các huynh trưởng, Lưu Phì cười không thôi, đưa Như Ý:" Này, đệ bế đi! Mấy lời này đệ nghe có thấy quen không?"
Lưu Như Ý đón lấy Lưu Kiến, rất kinh nghiệm dặn dò:" Đối với loại huynh trưởng ấy, đệ không cần khách khí, đợi đệ lớn hơn một chút thì nuôi một con chó."
"Trường không cho nuôi chó, còn nói, nếu đệ nuôi chó, y sẽ đánh đệ."
Đám huynh đệ lại cười lăn cười bò, xem ra Lưu Trường tự biết chuyện mình làm nên rút kinh nghiệm rồi, Như Ý lại xúi:" Vậy đệ đợi nó già rồi thì nuôi."
Yên vương Lưu Tị và Sở thế tử đứng cách không xa, bọn họ không thể tham gia vào loại đề tài đó, cười lúng túng, thi thoảng gật đầu.
Rốt cuộc toàn bộ nhi tử của Lưu Bang lần nữa tụ tập ở Trường An.
Khi bọn họ đi bái kiến Lưu Doanh, Lưu Trường vênh váo đứng ở bên cạnh thiên tử. Các chư hầu đi tới, Lưu Trường liếc mắt nhìn nhanh qua họ, mặt mang nụ cười. Mọi người cung kính bái kiến thiên tử, liền một lúc gặp nhiều huynh đệ như vậy, khỏi nói Lưu Doanh vui thế nào, hàn huyên với từng người.
Trong Tuyên Thất Điện, Lưu Doanh ngồi ở thượng vị, chư hầu vương ngồi ở mé trái, thứ tự lần lượt là Lưu Trường, Lưu Phì, Lưu Như Ý, Lưu Khôi, Lưu Hữu, Lưu Tị, Lưu Dĩnh Khách và Lưu Kiến.
Theo lý mà nói, Lưu Phì phải ngồi trên cùng, Sở vương không có mặt thì hắn là người nhiều tuổi nhất, nhưng Lưu Trường không nhường nhịn gì hết, ngang nhiên ngồi trên cùng. Lưu Trường không ý kiến gì cả, từ lần suýt được thái hậu ban rượu, Lưu Phì không dám ngồi quá gần thiên tử, thậm chí còn cai rượu, từ đó đến giờ không uống giọt rượu nào nữa.
Mười người mạnh nhất của nhà Lão Lưu đã tề tụ trong một phòng, mọi người đều rất kích động, chuyện trò rôm rả.
"Trường đệ, nghe nói đệ dựng cờ trong gió, có thật không?"
"Đương nhiên là thật rồi! Đại ca, nếu không chúng ta tỷ thí."
"Không, không ... Như Ý, hay là đệ lên đi."
Như Ý liếc Lưu Trường một cái:" So sức lực, đệ không phải đối thủ của con gấu lớn này. Tị, huynh thử đi."
Lưu Tị cười lớn, trong tông thất thì hắn là người võ dũng nhất, nơi này cũng không có người ngoài, Lưu Tị liền đứng dậy:" Được, ta tại nước Yên mà cũng nghe thấy tin về Trường đệ, ai cũng nói là đệ ấy có cái dũng Bá Vương, vừa vặn thử xem sao!"
Lưu Trường mừng lắm nhảy lên, hai người đi ra chính giữa, Lưu Doanh kêu lên:" Đừng để bị thương."
"Biết rồi, biết rồi!"
Hai người nắm vai nhau, bắt đầu đọ sức, Lưu Tị vẫn rất tự tin, dù sao Lưu Trường còn nhỏ, với lại hắn ở nước Yên cũng là dũng sĩ có tiếng. Có điều phải cận thận chút, tránh làm Trường đệ bị thương. Lưu Tị đang nghĩ thì thử sức đã bắt đầu, hắn chỉ thấy một nguồn sức mạnh vô cùng đổ tới, nói thế nào đâu, Lưu Trường tiến tới, hắn còn không đứng vững được, bị Lưu Trường đẩy đi.
Lưu Tị cắn chặt răng, mấy lần đồn lực, lấy hết sức bình sinh mà cũng không nên cơm cháo gì, Lưu Trường chẳng thở dốc, cười hì hì với Lưu Tị, cũng không vật hắn, chỉ đẩy hắn ra cửa Tuyên Thất Điện. Lưu Tị thu tay lại, thấy Lưu Trường còn muốn đẩy mình ra ngoài, kêu lên:" Được rồi Trường đệ, đủ rồi, đừng đẩy nữa, ta thua rồi."
"Đừng, lần nữa đi."
"Không chơi nữa, không chơi nữa."
"Ha ha ha, Yển vương chơi không nổi, chẳng phải nói dũng lực lắm sao?" Đám chư hầu vương trêu ghẹo:
Lưu Tị trừng mắt:" Hay mọi người tới thử xem??"
"Khụ, khụ, không thử."