Chương 280: Đường vương không ai có thể thay thế. (1)
Nhìn thấy phủ đệ xa hoa của Lưu Trường, nhìn thấy xá nhân dám chống lại cận thị thái hậu của nó, nhìn con cháu đời hai những công huân ra vào, nhìn sứ thần thi thoảng tới truyền tin, mấy vị đại vương đau lòng, mọi người cùng là chư hầu vương, sao đãi ngộ chênh nhau lớn thế?
Bằng vào những hành vi của Đường vương, bọn họ chỉ làm một cái thôi là phải đi uống rượu rồi.
Tuy bọn họ đồng ý với yêu cầu của thái hậu, nhưng vẫn phải xem ý quần thần trong nước, ai mà biết mình có bị coi là con gà đem dùng dọa khỉ không?
May là chỗ Lưu Trường vẫn an toàn, Lưu Trường kiêu ngạo ngồi ở thượng vị, nhìn các huynh đệ:" Chư vị huynh trưởng, hôm nay quả nhân mở tiệc, thực ra là có việc thương lượng với mọi người."
"Chuyện thứ nhất là chính sách mới của triều đình, với chúng ta mà nói, chưa chắc là chuyện xấu."
"Quả nhân ở nước Đường, chiêu mộ nhiều sĩ tử địa phương làm quan, quan lại nơi khác nhau câu kết, dối trên lừa dưới, quan thôn quê còn ngang nhiên câu kết với cường hào, ức hiếp bách tính. Đó là một cái hại, ngoài ra đại thần trong nước nếu không thay đổi, e tương lai sẽ ép con cái chúng ta mưu phản, chúng ta mạnh mẽ, con cái thế nào chẳng có đứa yếu đuối."
"Nay các nước mỗi nơi chấp chính một kiểu, trước đó thảo phạt Hung Nô, ngay cả trong quân cũng xuất hiện nhiều mâu thuẫn. Hơn nữa chính lệnh, tiền tệ các nơi khác nhau, thần tử giữa các nước thù địch nhau, cứ kéo dài như vậy, chưa tới trăm năm sau lại là một loạn thế Xuân Thu! Các bộ tái ngoại nếu bị Hung Nô thống nhất, còn Trung Nguyên vẫn loạn, Hung Nô sẽ đánh phá từng nơi, hậu nhân chúng thành người Hung Nô đấy."
Khi Lưu Trường nghiêm túc giảng giải chuyện này, chư vương kinh ngạc.
Lưu Như Ý hoang mang nhìn Lưu Trường, nhéo tay mình thật mạnh. Đây thực sự là lời Trường nói ra sao? Nếu bảo bây giờ Lưu Trường sức lực hơn hắn còn tiếp nhận được, nó nói năng chững chạc thế này làm mọi người đều đưa mặt nhìn nhau, như đang hỏi, thật không vậy?
Lưu Trường cười ha hả:" Chúng ta đều vì thiên tử chăn dân các nơi, thiên hạ Đại Hán cần chúng ta chống đỡ, không thể vì quyền thế mà làm chuyện tổn hại tới thiên hạ. Về phần chính sách của thái hậu, đệ xem kỹ rồi, trong đó ba năm luân chuyển là không hợp lý, đệ cho rằng có thể năm năm. Chia ra luân chuyển trong nước và luân chuyển ngoài nước."
"Ngoài ra còn có chuyện triều kiến nạp tiền, đệ cũng thấy quá liên tục, có thể đổi thành hai năm hoặc ba năm."
"Đệ biết suy nghĩ trong lòng các huynh trưởng, có tiểu nhân phao tin đồn, nói thái hậu đoạt quyền, chèn ép thiên tử, càng có kẻ quá hơn nói Lữ thị thay Lưu thị! Đó là hành vi lý gián chúng ta, muốn chúng ta nồi da nấu thịt, để chúng hưởng lợi mà thôi."
"Bệ hạ yếu ớt nhiều bệnh, chuyện trên triều đường, thái hậu giúp sức, không như tiểu nhân nói, bệ hạ là con của thái hậu, sao có thể mưu hại?"
"Về phần Lữ thị, trước đó không lâu đệ bắt mấy đứa con cháu Lữ thị làm ác, đưa tới đình úy chịu phạt, còn có kẻ bị đánh tới chết, a mẫu không bênh vực, vậy còn phải lo gì nữa?"
"Các huynh trưởng phải tin người thân đừng tin tiểu nhân có ý đồ, phải lo cho thiên hạ, mà không phải là quyền thế. Nếu có ai làm trái, đệ tự giết!!"
Sắc mặt Lưu Trường chớp mắt trở nên nghiêm túc.
"Nguyện theo lệnh Đường vương." Lưu Hằng đi đầu, những người khác vội tỏ thái độ.
Lưu Trường lần nữa mỉm cười:" Bây giờ quan trọng nhất là quần thần trong nước, chuyện này không cần các huynh trưởng lo lắng, đệ giúp mọi người giải quyết."
"Không biết đại vương định làm gì?"
"Đơn giản thôi, phục tùng hoặc đi gặp a phụ."
......... .........
Tan tiệc thay y phục, Như Ý nói với Lưu Hằng:" Trường đệ đúng là lớn rồi. Ta luôn coi nó là thằng nhóc năm xưa, hôm nay nó làm ta giật mình .... Chỉ có điều quá tàn nhẫn, sao có thể nói giết là giết!"
Lưu Hằng lắc đầu:" Chỉ có làm thế mới tránh được thương vong."
"Hôm nay ta phải nhận thức lại Trường đệ, bằng tuổi nó ta luôn nghĩ cách làm nước Triệu thịnh trị, ngốc nghếch chẳng biết gì ... Thằng nhãi này trưởng thành nhanh quá." Như Ý cảm khái:" Chỉ là nó làm thế e khiến nhân sĩ thiên hạ thù địch. Năm xưa a phụ sỉ nhục Trương Ngao, đại thần của hắn làm loạn định mưu hại a phụ, nay Trường đệ làm nhục đắc tội với quá nhiều người."
Lưu Hằng nheo mắt trầm tư:" Chính vì thế mới cần thi hành tân chính."
"Tứ ca."
Lưu Trường đột nhiên xông vào, cười ha hả đứng trước họ, Lưu Như Ý và Lưu Hằng nhìn thấy Lưu Trường dẫn một con cho lớn đi vào, còn háy mắt ra hiệu với Như Ý. Mặt Như Ý tức thì tối đen:" Con chó này sao giống con chó tên Trường mà ta nuôi trong phủ thế?"
Lưu Trường tức giận:" Huynh trưởng sao có thể sỉ nhục ta như thế?"
Lưu Như Ý còn tức giận hơn:" Nhãi con, không phải ngươi làm trước sao?"
"Khi đó đệ mới bảy tám tuổi, chẳng lẽ huynh trưởng còn trách tội?"
"Vậy ngươi còn dẫn con chó này vào làm gì?"
"Ta biết huynh trưởng ở nước Triệu một mình, nên tặng cho một con chó săn, không ngờ huynh trưởng lại sỉ nhục ta như thế." Lưu Trường xoay người bỏ đi:
Lưu Như Ý vội vàng chạy theo:" Trường đệ, là lỗi của ta, ta không nên như thế, quên mất Trường đệ đã lớn."
Được Như Ý nói lời vừa tai, Lưu Trường mới dẫn chuyển biến.
"Tam ca, huynh xem con chó này nghe lời không ... Tam ca, tới gần chút.”
"Ừ."
"Huynh xem, con cho này hiểu được lời đệ, bảo nó đi đâu, nó đi đó." Lưu Trường đưa tay chỉ xung quanh, con cho chẳng đi theo hướng nó chỉ gì hết, nói đông thì chạy tây, bộ dạng ngu ngốc:
Lưu Như Ý mừng lắm:" Đúng là như thế."
Lưu Hằng vỗ trán không nỡ nhìn.
"Tứ đệ, sao thế?" Như Ý kinh ngạc:
Lưu Trường không nhịn được nữa, chỉ con chó mắng:" Như Ý, Như Ý, ngươi là con chó ngu!"
"Trường!!!!" Lưu Như Ý phẫn nộ hét dài:
............... .................
Lúc này trong Tiêu Phòng Điện, Trương Lương nhìn Lữ hậu, thần sắc hết sức cung kính.
"Lưu hầu có thể về nghỉ sớm chút."
"Thái hậu, Đường vương không phái người đưa thư tới chứ?"
"Không."
"Vậy thì thần yên tâm tới, thần còn cho rằng, với tính cách của Đường vương, sợ là dâng thư cho thái hậu, thỉnh cầu giết chết đại thần không phụng chiếu các nước cơ." Trương Lương nói xong đứng dậy cáo từ:
"Lưu hầu!" Thái hậu gọi lại:" Nếu Đường vương kiến nghị như thế, chẳng lẽ có gì không đúng sao?"
"Trong thời gian ngắn có tác dụng trấn nhiếp cực lớn, chính lệnh của thái hậu sẽ không gặp phiền toái gì nữa."
"Sau này cũng chưa chắc dám làm gì."
"Vâng, thái hậu còn thì tất nhiên không dám làm gì." Trương Lương lần nữa ngồi xuống đối diện Lữ hậu:
"Đại thần trên triều già rồi, thái hậu sao không lấy quốc tướng địa phương trọng dụng, để họ tới triều đình đảm nhận trọng trách, lại chọn vài đại thần thay thế họ. Còn về quan viên địa phương, nếu có công cũng phải ban thương, nếu một huyện lệnh chuyển tới một huyện khác làm huyện lệnh, họ sẽ không đồng ý, nhưng làm quận thủ thì chưa chắc."
........... .............
Quần hiên ngồi trong vườn quả, Lưu Trường gặp quả, được vài miếng đột nhiên thở dài.
Lữ Lộc mừng lắm, nay không còn ai tranh đoạt với hắn nữa rồi, vội hỏi:" Vì sao đại vương lại thở dài?"
"Quả nhân dâng thư lên thái hậu, xin thái hậu giết những kẻ không phụng chiếu, vậy mà thái hậu không cho, còn muốn thưởng cho bọn họ, thăng quan cho họ. Sau này đại thần trên triều đều có thù với quả nhân, sao quả nhân không lo cho được?"
"Đại vương vì sao không hỏi kế quần hiền?"
Lưu Trường bĩu môi:" Đây là chiều lệnh của thái hậu, dù là quần hiền cũng có cách gì được chứ? Huống hồ làm thế đúng là cứu được không ít người ... Có điều quả nhân cũng nên về nước rồi. Vốn đại thần trong triều không thích ta, nay lại đổi một nhóm có thù với ta, cái Trường An này, e không sống yên được nữa."
"Đại vương muốn về nước à?" Quần hiền gần như đồng thanh: