Chương 284: Phản tặc số một Đại Hán. (2)
Tiếp đó Lưu Trường lại ngựa không ngừng vó, liên tục mở tiệc chiêu đãi, gặp mặt mấy huynh đệ, bàn bạc chuyện hợp tác, nước Hàn cần vật tư nông nghiệp, Sở Ngô cần vũ khí, Tề Lương cần chiến mã. Các nước vây quanh nước Đường, định ra một loạt chuyện hợp tác, nâng đỡ lẫn nhau.
Khi Lưu Trường đang bận rộn, thái hậu gọi nó tới Tiêu Phòng Điện.
Ngồi trong Tiêu Phòng Điện, nhìn sắc mặt trang trọng của thái hậu, lòng Lưu Trường đầy nghi hoặc, kiểm điểm lại bản thân, gần đây không gây họa gì cả, ngược lại còn làm việc rất chăm chỉ mà.
"Trường, có vài việc không thể quá gấp, thứ của con thì rồi sẽ là của con ... Nếu không phải của con, cưỡng cầu cũng không được." Lữ hậu bỗng nhiên nói một câu không đầu không cuối:
"Hả??" Lưu Trường há hốc mồm, a mẫu đang nói cái gì thế :" A mẫu, con không hiểu, con làm cái gì?"
Lữ hậu nhìn nó thật sâu:" Không sao, Nguyệt Thị vương sắp tới triều kiến thiên tử, con chuẩn bị cho tốt, đi nghênh đón."
"Con đón à? Được."
Lưu Trường vẻ vẻ nhận lời rồi rời Tiêu Phòng Điện, dù sao nước Đường và Nguyệt Thị rất thân mật, nó đi đón người là đúng rồi. Chỉ là nó đi trong hoàng cung, những cận thị gặp phải nó đều rất sợ hãi, đầu cúi thấp, hoảng loạn hành lễ. Lưu Trường càng không hiểu ra sao, sao đột nhiên lại sợ ta thế?
Khi Lưu Trường rời hoàng cung, phát hiện ngay cả giáp sĩ cũng như thế, lần lượt quỳ bái, ánh mắt nhìn nó rất phức tạp.
Lưu Trường không nhịn được nữa, tóm lấy một tên, lấy tay siết cổ hắn, rít giọng hỏi:" Nói cho quả nhân biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Giáp sĩ không dám chống trả, mà dù dám cũng trống không được, bị cánh tay kia siết chặt cổ không thở nổi, vẫn chứ phủ nhận: "Đại vương, không có chuyện gì ạ."
"Nói, nếu không ta nấu ngươi ngay bây giờ." Ánh mắt Lưu Trường ánh lên sát khí, đồng thời buông tay ra:
Giáp sĩ thoát rồi nhưng thậm chí còn sợ hơn, ánh mắt của Lưu Trường khiến hắn sợ hãi lùi lại một bước, nhìn quanh thấy đồng bạn khác đã lùi xa tránh họa, bấy giờ mới ngần ngừ nói nhỏ:" Sáng nay Tào tướng tới tham dự triều nghị, đàn hặc đại vương mưu phản, liệt kê ra rất nhiều tội chứng. Bệ hạ nổi giận, đuổi Tào tướng khỏi triều.
"Mưu phản á? Nói vớ nổi vận, sao ta lại mưu phản cơ chứ?" Lưu Trường lẩm bẩm, thấy giáp sĩ run bần bật, hỏi:" Các ngươi cũng nghĩ thế chứ gì?"
Giáp sĩ lắc đầu lia lịa:" Đại vương tuyệt đối không mưu phản."
Lưu Trường nhìn sắc mặt kinh hãi của hắn, tên này không nói thật, nhớ tới lời a mẫu vừa nói, nó sực tỉnh, không phải chứ? Ngay cả a mẫu cũng nghĩ mình muốn tạo phản à?
"Không được, phải đi tìm Tào Tặc nói cho rõ ràng!!"
Tào Tham tóc xám tro, ngồi một mình trong thư phòng, thần sắc ông trông có vẻ rất bất an.
Quan hệ giữa thái hậu và bệ hạ ác liệt, Đường vương lại lớn dần, bằng tuổi này các chư hầu vương khác đã về nước từ lâu, vậy mà thái hậu không cho Đường vương về nước, điều này đại biểu cho cái gì?
Nay hành vi của Đường vương càng lúc càng quá đáng, thích gì làm nấy, coi thường phép tắc, chuyện nó làm cơ bản đã vượt qua quyền lực của chư hầu vương, khiêu chiến giới hạn quần thần. Tào Tham bất an nhất là, Đường vương như thế, nước Đường lại càng như thế, tự ý xuất binh, còn thi thoảng lởn vởn quanh Hà Đông, Hà Nội, như hổ đói rình mồi.
Tào Tham rất muốn xem phản ứng của thái hậu, bởi thế khi thái hậu tham gia triều nghị thương thảo chuyện trọng yếu, ông ta đứng dậy lớn tiếng đàn hặc Đường vương cùng nước Đường từ trên xuống dưới, tất cả sự việc gộp vào một chỗ, là Đương vương muốn phản.
Khi đó Tào Tham theo dõi thật kỹ phản ứng của mọi người.
Quần thần đa phần là hoảng sợ, phẫn nộ, còn thái hậu từ đầu tới cuối rất bình tĩnh, tựa hồ chẳng bận tâm chuyện này.
Mà ông tà từ Tào hoàng hậu biết được, thái hậu thường hỏi thiên tử: Đường vương và con bệ hạ, ai hơn ai kém.
Thái hậu vậy là muốn Đường vương làm hoàng thái đệ.
Chuyện này nghe rất hoang đường, nhưng nếu nghĩ kỹ, thiên tử và thái hậu không thân cận như xưa, mà hoàng tử tuy thường ở bên thái hậu, nhưng tương lai chắc cắn sẽ ngả về phía Tào thị. Từ góc độ lâu dài mà nói, nếu thái hậu không còn, thiên tử chấp chường đại quyền, có lẽ không ra tay với Lữ thị, nhưng đợi hoàng tử đăng cơ thì khó nói.
Thái hậu lo lắng Tào thị sẽ thành Lữ thị thứ hai, thiên tử tính cách mềm yếu không áp được.
Thái hậu xưa nay sủng ái Đường vương, nếu Đường vương làm hoàng thái đệ, tuyệt sẽ không hại Lữ thị, vẫn có thể trấn nhiếp chư hầu, kháng cự Hung Nô .... Đương vương sẽ không mưu hại thiên tử, nhưng thiên tử yếu ớt nhiều bệnh, nếu thiên tử không còn, thái hậu dứt khoát muốn Đường vương kế vị chứ không phải hoàng tử.
May mắn là thái hậu vẫn đang do dự, chưa quyết định.
Mà bất hạnh là, nếu thái hậu quyết định rồi, chỉ sợ không ai thay đổi được tình huống này, kể cả bản thân Đường vương.
Còn bất hạnh hơn nữa là, nếu thái hậu đột nhiên bãi miễn thiên tử, lập Đường vương làm đế, bọn họ cũng chẳng thể làm gì. Bắc quân và nam quân đều trong tay thái hậu, thêm vào quân đội nước Đường, chư hầu có liên hợp cũng không phải đối thủ.
Tào Tham nhất thời không biết mình phải làm gì nữa, Đường vương ở lại Trường An vốn là chuyện có lợi cho thiên tử, năm xưa Cao hoàng đế nhận định nó sẽ thành vây cánh thái tử. Cao hoàng đế không sai, Đường vương là thanh kiếm sắc trong tay bệ hạ, nhưng thanh kiếm này cũng thuộc thái hậu.
Đúng lúc này có hạ nhân vào báo nhỏ:" Đường vương tới ..."
Hắn còn chưa nói hết thì Lưu Trường đã xông vào. Tào Tham nhìn thấy mấy hạ nhân nằm rên rỉ dưới mặt đất, hiển nhiên bọn họ không thể ngăn cản vị đại vương nóng tính này. Lưu Trường hung hăng đi tới trước mặt Tào Tham, cúi đầu, như mãnh hổ săn mồi, nhìn chằm chằm vào hai mắt Tào Tham.
"Tào Tham, vì sao vu cho ta mưu phản?"
"Đại vương muốn cưới nhị nữ của thần không?" Tào Tham đột ngột hỏi:
"Tào ... Hả? Trọng phụ sao đột nhiên lại nhắc tới ..." Lưu Trường sững người chốc lát rồi tỉnh lại rất nhanh, lớn tiếng chất vấn :" ... Không đúng, chuyện thành gia tính sau! Tào tặc, ngươi nói cho ta biết, vì sao vu cho ta mưu phản?"
Tào Tham rất bình tĩnh:" Đại vương muốn mưu phản sao?"
"Rắm thối, sao ta có thể phản nhị ca mình."
"Vậy đại vương vì sao muốn ngoài liên kết chư hầu, trong cấu kết đại thần, âm thâm tích trữ lực lượng, bên ngoài giả ngốc? Không phải có ý đồ à?"
"Rắm thôi, ta mà không liên kết chư hầu kháng ngoại địch thì trong nước loạn lâu rồi, ta không tích trữ lực lượng thì Mạo Đốn đã tới chơi ông rồi. Ta không giả ngốc thì ông nghĩ có mấy chư hầu rời khỏi Trường An được? Ông đáng lẽ phải giúp ta, không giúp thì thôi, lại còn đâm dao sau lưng." Lưu Trường nổi nóng thực sự, kiềm chế lằm không đè lão già này ra đất mà đấm:
Tào Tham trầm mặc vì ông ta chẳng thể nói Lưu Trường làm sai, nhưng nó lại làm quá tốt, đó lại thành vấn đề:" Đại vương nay đã tới tuổi thành gia lập nghiệp, nên rời Trường An, về nước Đường."
"À, ông không thích ta ở đây chứ gì?" Lưu Trường đá văng cái bàn trước mặt Tào Tham, tới gần rống vào mặt ông ta:" Phàm đám các ngươi có chút hữu dụng thì ta còn cần ở đây không?"
"Đại vương, nay khác rồi, đại vương ở Trường An lại biến thành đe dọa với bệ hạ. Hiện giờ không phải đại vương mưu phản mà có người muốn đưa đại vương lên."
"Ta chưa bao giờ chịu để người khác uy hiếp, ai dám?"
"Thái hậu dám."
Lưu Trường khinh bỉ:" Ta nói vì sao các chư hầu cứ nghĩ a mẫu sẽ mưu hại huynh trưởng, té ra là ông giở trò."