Chương 285: Tào Xu.
Tào Tham trấn định nhìn thẳng Lưu Trường, nói rành rọt từng chữ: " Thái hậu không mưu hại bệ hạ, nhưng nếu người nhất quyết muốn đưa đại vương lên, lập làm hoàng thái đệ thì sao? Như vậy trước khi thái hậu đi, nhất định vì đại vương quét sạch chướng ngại. Hoàng hậu sẽ chết, có lẽ cả Tường cũng không thoát được, tất cả những thứ gây cản trở đại vương sẽ không tồn tại. Như thế có khác gì mưu hại bệ ha?"
"A mẫu sẽ không làm thế! A mẫu sẽ không làm thế." Lưu Trường nói hai lần như thể nói cho mình nghe, nhưng giọng nó rõ ràng không dám khẳng định:
"Xin đại vương về nước, về càng nhanh càng tốt." Tào Tham nghiêm giọng nói:
Lưu Trường không thèm để ý tới Tào Tham, xoay người rời phòng.
Khi nó hùng hùng hổ hổ chuẩn bị rời khỏi nơi này thì có người gọi:" Trường!"
Giọng nói quen thuộc ấy làm Lưu Trường quay ngoắt người lại.
Một bộ váy mềm hai màu lam trắng, chẳng có hoa văn dư thùa, con người cũng thế, mang nụ cười nhẹ, không trang điểm gì, trắng như sương tuyết, đôi mắt như có nước nhìn Lưu Trường. Lưu Trường nhìn chốc lát mới hồ nghi hỏi:" Tỷ?"
Từ khi Tào Tham về phủ không ra ngoài nữa, số lần Lưu Trường và Tào Xu gặp nhau ngày một ít, đột nhiên lần nữa gặp lại nàng, Lưu Trường suýt nữa không nhận ra. Tào Xu vốn xinh đẹp, lại mặc trang phục này càng thêm mê đắm lòng người khiến trái tim non nớt của Đường vương đập rộn ràng.
Tào Xù cũng quan sát đứa bé trước mắt, nó từng chỉ đứng hông nàng, được nàng bế trong lòng trêu đùa, vậy mà giờ đã cao hơn nàng, mặc trường bào đỏ chói lọi, thêu đùa các loại hoa văn đẹp đẽ, từ ngoại y tới hài đều thêu, hông đeo trường kiếm, đứng đó sừng sững.
Đó là một thiếu niên rực cháy, lông mày xếch lên, ánh mắt kiên cường, trong mắt như có lửa đang cháy, chỉ nhìn cũng làm người ta bất an.
"Đúng là tỷ." Lưu Trường cười to chạy tới trước mặt Tào Xu, do dự chốc lát gãi đầu:" Tỷ vấn khỏe chứ?"
Khi còn nhỏ thì cái gì Lưu Trường cũng dám nói, giờ đã lớn hơn lại thành không dám nói năng linh tinh nữa:" Tỷ xinh đẹp hơn rất nhiều, lâu rồi không gặp, ta còn nghĩ tỷ quên ta rồi."
Tào Xu khẽ lắc đầu:" Trường, đi cùng ta một chút nhé?"
"Được."
Lưu Trường cùng Tào Xu đi dạo trong phủ.
"Bình thường ta không thế này, người trong nhà bắt ta mặc, để ra gặp đệ."
"Ồ."
Ta vốn không định ra, nhưng ta có lời muốn nói với đệ."
"Tỷ nói đi."
"Nếu người trong nhà ta muốn gả ta cho đệ, đệ ngàn vạn lần đừng đồng ý, bọn họ có mục đích đấy, đệ cẩn thận chút. Gần đây thường xuyên có người tới nhà ta, ta nghe thấy bọn họ hay nhắc tới tên đệ lắm, ta sợ có người muốn mưu hại đệ."
Lưu Trường cúi đầu nhìn Tào Xu, cười tự tin:" Toàn là loại chuột không dám lộ diện, chỉ dám nấp một góc bình luận, tuyệt không dám chắn đường mãnh hổ."
Tào Xu không nói, hai người tiếp tục đi dạo một lúc, nàng nhìn bức tường cao lớn, giọng buồn bã:" Ta từ nhỏ đã là đứa không an phận, không giống đại tỷ ta, a mẫu luôn lo ta không gả đi được. Ta luôn khao khát bên ngoài, muốn chạy ra ngoài kia, tìm người mình thực lòng yêu thích ..."
"Ta lâu lắm rồi không ra ngoài, a mẫu không cho, bà ấy sợ ta ở ngoài kia làm chuyện gì làm cả nhà mất mặt."
"Thời gian qua bọn họ không ngừng an bài phu tế cho ta, nhưng ta không chịu, không ai có thể khiến ta xiêu lòng, nếu không đợi được, ta thà cô độc cả đời ... Ta biết thêu thùa, dù nộp tiền phạt cũng không chết đói được."
Lưu Trường không ngắt lời nàng, chỉ đi theo bên cạnh nàng cùng nhìn về phía ngoài:" Vì sao?"
"Ta không biết, ta sinh ra đã là đứa bé không nghe lời."
"Không, ta hỏi vì sao tỷ không ra ngoài?"
Tào Xu bặm môi:" Nếu ta giống đệ, là thân nam nhi, có lẽ ta đã leo qua bức tường này."
"Ha ha ha ~~~~" Lưu Trường ngửa đầu cười lớn, nó đột nhiên vươn tay ra, ôm lấy Tào Xu, hương thơm ngào ngạt luồn qua cánh mũi, khi Tào Xu còn cứng người, nó cười dài đi ra ngoài:" Muốn ra ngoài chẳng phải dễ sao?"
Hai tên giáp sĩ trông cửa nhìn thấy cảnh đó mồm há hốc ra, đang định nói thì Lưu Trường nghiêng mình dùng phía bên kia xô ngã chúng, chạy thẳng ra ngoài.
Lưu Trường ngửa cổ huýt sáo vang, tức thì một con tuấn mã trắng như tuyết chạy tới.
"Trường! Mau buông ta ra! Buông ta ra! Ta nói rồi, có kẻ muốn hại đệ!" Tào Xu hét lên: “Không thể làm thế, buông ra.”
Lưu Trường chẳng để ý, tuấn mã tới bên cạnh, vó dựng lên cao, đằng xa là mấy xá nhân trông tuấn mã đang chạy tới bên này. Bọn họ nhìn thấy đại vương ôm một nữ tử chạy ta ngoài Tào phủ, cả đám điếng người, họ có thể đoán ra đó là ai, Loan Bố khiếp đảm kêu lên:" Cưỡng đoạt dân nữ là tội chết! Đại vương!!"
Lưu Trường cười lớn không đáp, đẩy Tào Xu lên lưng ngựa, nó trở mình nhảy lên sau nàng, ôm lấy Tào Xu, quát lớn một tiếng, tuấn mã phóng đi trước khi đám xá nhân đuổi tới
Lưu Trường lại lần nữa phóng ngựa trong thành, ngửa mặt cười lớn, người nối diện tới tấp né tránh.
"Đại vương? Đó chính là đại vương!"
"Đại vương uy vũ!!"
Đột nhiên có vài thiếu niên nhìn thấy tuấn mã phi nhanh, lớn tiếng kêu lên, thậm chí còn đánh xe đi theo.
"Đứng lại!!" Giáp sĩ tuần tra vội vã đuổi theo:
.................. ...................
"Gia chủ! Xu bị bắt rồi!" Gia tể tuổi cao nhất xông vào phòng khóc lớn với Tào Tham:
Tào Tham đứng bật dậy:" Ngươi nói cái gì?
"Đường vương bắt mất Xu, không biết chạy đi đâu!
Tào Tham sững sờ chốc lát, vội nói:" Không cần đuổi, chuẩn bị xe! Ta muốn tới hoàng cung."
Cùng lúc đó Tào Xu theo bên cạnh Lưu Trường, Lưu Trường dắt ngựa, hai người đi bên sông. Lưu Trường chỉ tay :" Nơi này vốn là chỗ của thượng phương, sau a mẫu tặng cho ta. Người thượng phương nghỉ một thời gian, nơi này để không."
Tào Xu mắt đầy lo lắng:" Ta phải về, đệ không hiểu à? Bọn họ vốn rất phản đối ta gặp đệ, hôm nay lại chủ động muốn ta đi tìm đệ, chuyện này chắc chắn là có vấn đề."
"Mặc kệ vấn đề là gì!" Lưu Trường nhìn nước chảy xa xa, tự tin nói:" Chuyện ta muốn làm, không ai cản được, chuyện ta không muốn làm, không ai ép được."
"Tỷ, ta muốn cưới tỷ, ý tỷ thế nào?"
Tào Xu hoàn toàn choáng váng, nói không lưu loát:" Ta, ta nhiều tuổi hơn đệ nhiều ..."
"Nếu ta nhớ không nhầm, năm nay tỷ mười tám?"
"Ừ."
"Ha ha ha, chẳng qua là hơn bốn tuổi, đừng nói mười tám, hai tám ta cũng cưới."
"Vì sao?"
"Ở bên tỷ ta thấy rất vui."
"Chỉ thế thôi sao?"
"Vậy đại tỷ vì sao lại đợi ta."
"Ai đợi đệ ... Ta không ..." Giọng Tào Xu mỗi lúc một nhỏ:
"Ai bảo không chứ? Chuyện ở Trường An, không ai ngăn được ta." Lưu Trường dứt khoát hỏi:" Tỷ nói đi ..."
"Vì đệ khiến người ta thích ... Đệ khác mọi người, ở bên đệ ta thấy thoải mái, rất an toàn ..."
Hai người tìm một nơi ngồi xuống, con ngựa trắng ở bên gặm cỏ.
Tào Xu ngây ra nhìn nước chảy, bánh xe nước lớn quay chầm chậm, đỏ từng gầu nước vào cái máng, máng đó dẫn nước đi xa. Nàng đã nghe thấy thứ này từ lâu rồi, giờ mới được nhìn thấy, vừa quay sang định nói gì thì Lưu Trường ôm lấy vai nàng:" Phía bên kia sông chính là nước Đường của ta, đợi ta về nước Đường sẽ đưa tỷ theo, có ta ở đây, tỷ còn lo cái gì nữa?"
Tào Xu yên tĩnh lắng nghe, nhìn mặt bên của Lưu Trường, nhìn tới xi dại, đột nhiên nàng vươn người hôn lên má Lưu Trường, cắt ngang lời nói của nó.
Lưu Trường sững người, kinh ngạc nhìn Tào Xu, thình lình ôm chặt nàng vào lòng, tay vuốt nhẹ gò má trơn như tơ, cúi đầu đáp trả bằng nụ hôn ngấu nghiến.
Nước chảy róc rách, trăng sáng soi bóng dưới dòng sông, con tuấn mã trắng muốt dưới ánh trăng phát ra ánh sáng khác thường, thi thoảng lắc đầu.
..
Giờ trở đi Trường không còn là trẻ con nữa.