Chương 283: Phản tặc số một Đại Hán. (1)
Lưu Trường chiêu đãi khách quý, là Yên vương Lưu Tị.
Lưu Tị và Lưu Trường rất thân cận, bởi vì vấn đề tính cách, Lưu Tị quan hệ không tốt với các tông thất, hắn thích võ, hơi cuồng vọng, luôn khinh thường người khác. Chỉ có Lưu Trường và hắn tính thối giống nhau, phong quốc của hai người cũng gần, thường giúp đỡ nhau, quan hệ càng mật thiết.
"Trường, gần đây họ tụ tập không còn rủ ta nữa, chẳng qua là ta nhận lời thái hậu trước thôi, còn bọn họ thì sao? Chẳng lẽ bọn họ dám không đồng ý."
"Bản thân bọn họ cũng đồng ý, vậy mà trách ta không có lập trường, ta khác với bọn họ, ta không giả dối như thế, bọn họ không thích ta, ta mặc kệ. Nếu không có chúng ta kháng cự Hung Nô, họ bằng cái gì mà ngồi yên ở vương vị?"
Lưu Tị rất không vui, vì chí thân tông thất xa lánh mà phẫn nộ, Lưu Trường không tiện nhiều lời.
"Không sao, huynh trưởng ... Chúng ta không nói chuyện này nữa, đây là rượu ngon đệ cất giữ nhiều năm, nào, cùng uống."
Hai huynh đệ uống rượu, bảo người khác ra hết bên ngoài, chỉ để lại Giả Nghị và Trương Bất Nghi bồi tiếp. Lưu Tị là người không giấu được tâm sự, uống vài ngụm, hạ thấp giọng nói:" Trường, trong tông thất, ta và đệ thân nhất, ta biết bản lĩnh của đệ, ta rất phục! Nếu đệ có gì sai bảo, ta nguyện ý nghe theo.
Trương Bất Nghi mừng lắm.
"Ha ha ha, lần này mời huynh tới uống rượu đúng là có việc muốn nhờ huynh tương trợ."
"Xin đại vương cứ nói!"
Lưu Trị muốn đứng dậy, Lưu Trường kéo ngay hắn xuống:" Cũng không phải chuyện gì to tát, năm xưa Đông Hồ cường thịnh, từng xỉ nhục Hung Nô, sau bị Mạo Đốn đánh bại mấy chục vạn người thành nô lệ Hung Nô. Mạo Đốn muốn xây dựng một tòa thành, dùng để nô dịch các bộ tộc Đông Hồ .... Đệ nghe nói, bọn họ chăn thả ở đó, súc sinh tới gần trăm vạn!!"
" Nay Mạo Đốn viễn chinh Nguyệt Thị, những sĩ tốt khác đề phòng nước Đường ... Đệ muốn cùng nước Yên xuất binh, công phá thành này, cướp gia súc của chúng, gần trăm vạn gia súc này, chúng ta chia đôi, huynh trưởng thấy sao."
Lưu Tị mừng rỡ:" Tốt, tốt, những năm qua Hung Nô luôn khinh nước ta yếu, thường xuyên cướp bóc, khiến ta khổ không kể xiết. Nếu đại vương tương trợ chúng ta cùng xuất kích. Có điều chuyện chia đôi thì vạn vạn lần không thể, nước Yên yếu nhược, chỉ có thể triệu tập không quá ba vạn sĩ tốt, vật tư thu được một phần ba là được."
"Ha ha ha, ta và huynh trưởng là chí thân, nếu nước Đường và nước Yên cũng có thể liên hệ thông suốt, không thiết lập trạm thuế, thân như một nước càng tốt."
"Nếu đại vương coi trọng ta, ta nguyện làm quận thủ đất Yên cho đại vương."
"Huynh nói cái gì thế, chẳng lã cho rằng ta có ý đồ thôn tính sao?"
Trương Bất Nghi lần nữa mừng rỡ, kích động nhìn Lưu Tị.
Lưu Tị lắc đầu uống rượu, phẫn nộ nói:" Năm trước Hung Nộ sáu lần cướp biên, ta chỉ đánh lui ba lần, ba lần còn lại cướp hơn tám nghìn dân của ta, ta không cứu được. Mấy vị ái tướng đều chết trong tay Hung Nô."
Nước Yên yếu, thực sự rất yếu, vào thời chiến quốc khá hơn nước Hàn một chút, về sau trải qua vài cuộc chiến, trước tiên bị nước Triệu giết rồi đến nước Tần giết, Tần giết tới Lưu Bang giết. Giết cuối cùng, nước Yên còn chẳng bằng nước Hàn, địa bàn lớn như thế, nhân khẩu không bằng nước Tề. Ngàn dặm không bóng người là hình dung tốt nhất về nước Yên.
Vị trí địa lý của nước Yên lại kém, đối diện với Hung Nô hùng mạnh, tuyến phòng thủ của họ thực sự quá dài, sĩ tốt thiếu nghiêm trọng, bởi thế thành nơi bị Hung Nô họa hại nhiều nhất.
Lưu Tị là nam nhân có hùng tâm tráng chí, hắn không chịu được nỗi nhục này.
"Huynh trưởng, huynh yên tâm. Mấy năm qua chiến mã nước Đường càng ngày càng sung túc, tướng sĩ khát vọng chiến đấu. Nếu huynh trưởng sẵn lòng, sau này chúng ta càng tiện giúp đỡ nhau. Trường Thành của nước Yên trừ Ngư Dương ra, nước Đường có thể giúp trấn thủ, nếu gặp phải tình huống gì, nước Đường cũng dùng tốc độ nhanh nhất chi viện. Chúng ta là huynh đệ, nước Đường và nước Yên cũng nên thân như huynh đệ."
Hai người vừa uống rượu vừa định ra một loạt chuyện liên quan tới Yên Đường liên minh, trong đó có cả nước Đường giúp nước Yên khai thác khoáng sản, không thiết lập trạm, bách tính hai bên qua lại tự do, thương cổ mậu dịch với thuế suất thấp, liên hợp tác chiến. Nếu như là thời Xuân Thu Chiến Quốc, vậy nước Yên thành nước phụ thuộc ... Khụ khụ, nay là các nước chư hầu cùng nhau kháng địch.
Nước Yên khổ vì tuyến phòng thủ quá dài, nước Đường lại thấy tuyến phòng thủ ngắn quá, nước Yên phải chống đỡ, nước Đường lại muốn xuất kích, xuất kích thì cần diện đả kích phải rộng, người Đường cần quân công.
Nước Yên nhiều đất đai, nhiều tài nguyên, nước Đường thì, ừ thì cũng nhiều ... Nhưng mà dù sao vẫn còn phải sắc phong tướng sĩ có công nữa mà!
Lưu Trường muốn thừa lúc huynh đệ đông đủ, triển khai hợp tác với họ.
Sau Lưu Tị, Lưu Trường mời Như Ý.
"Tam ca!"
Khi Lưu Trường hành lễ, Lưu Như Ý có hơi do dự, mỗi khi Lưu Trường gọi Tam ca, nhất định là nó đang mưu tính chuyện xấu nào đó.
Không thể dùng loại hợp tác với nước Yên lên nước Triệu, vì nước Triệu không cần đối đầu trực diện với Hung Nô, nó được nước Đường và nước Yên bảo vệ rất tốt.
"Quả nhân tốt bụng, biết nước Triệu rất cần vật tư, vừa vặn nông cụ nước Đường có không ít, có thể cho nước Triệu mượn."
Lưu Như Ý hỏi lại:" Thật không?"
"Tất nhiên là thật."
"Trường đệ! Không, Đường vương! Đa tạ, bách tính nước Triệu tuyệt đối không quên ân đức của đệ."
Lưu Như Ý rất kích động, thảm cảnh của nước Triệu, ai ai cũng biết, biến thành đơn vị để so sánh rồi, cả Tề vương cũng cười ha hả nói sản lượng lương thực của mình cao gấp bốn lần nước Triệu. Nước Triệu trải qua một lần đại chiến, gần như thành đống đổ nát, bọn họ cần viện trợ.
"Có điều tam ca này, vật tư đưa tới Triệu, nước Triệu cũng phải có biểu thị chứ."
"Đại vương muốn gì?"
"Ta có thể cung cấp cho nước Triệu không ít nông cụ, hạt giống, thậm chí trâu cày, giúp sản lượng lương thực nâng cao gấp bội. Nhưng thuế thu phải chia ta tám thành."
"Ngươi muốn ta triều cống ngươi à?" Như Ý đứng bật dậy, quát:" Triều đình cũng không lấy nhiều như vậy, sao ngươi không lấy hết luôn đi?"
Lưu Trường tủm tỉm cười đỡ hắn ngồi xuống:" Tam ca, huynh xem nước Triệu của huynh bây giờ, chẳng khôi phục được là bao, huynh cũng có thể không đồng ý, tiếp tục đợi, đợi vài chục năm, có khi quốc lực khôi phục đấy. Nhưng nếu có nước Đường viện trợ, chỉ ba bốn năm thôi, bách tính nước Triệu được mùa, cơm no áo ấm, thế không phải tốt sao? Nếu huynh không đồng ý, huynh không có gì cả, nếu đồng ý, đây là chuyện có lợi cho hai nước."
"Ta chỉ lấy tám thành thuế thu được, không phải lương thực làm ra ... Nước Đường cũng rất thiếu thốn vật tư, nếu cho huynh miễn phí, vậy bách tính nước Đường sống bằng gì?"
"Huống hồ nước Đường những năm qua giúp nước Triệu không ít, huynh xem, bọn ta giúp huynh xây dựng bao nhiêu đường xá, rồi còn dịch trạm."
Lưu Như Ý hừ một tiếng:" Còn chẳng phải để thương cổ nước Đường thuận lợi đi qua sao?"
Lưu Trường hỏi lại:" Chẳng lẽ nước Triệu lại không có lợi sao?"
Lưu Như Ý tức thì chần chừ:" Chuyện này ta phải bàn bạc với quốc tướng một phen.
" Được, được, thương lượng sớm một chút, không chỉ nước Triệu cần mượn vật tư đâu. Hàn Ngô cũng cần mà vật tư không nhiều."
Tiễn Lưu Như Ý đi, Trương Bất Nghi kích động tới bên Lưu Trường:" Đại vương cần gì phải phiền toái thế? Không bằng triệu tập hội minh ngoài thành?"
Lưu Trường liếc hắn:" Ta không phải Tề Hoàn Công!"
"Đương nhiên ạ, đại vương hiệu lệnh chư hầu, khiến chư hầu tiến công, từ nay về sau chư hầu bảo sao nghe vậy, Tề Hoàn Công làm sao so được với đại vương chứ ạ."
"Quả nhân chẳng qua là giúp bọn họ thôi, không phải muốn họ triều cống."
"Thần hiểu, đại vương đang giúp đỡ bọn họ." Trương bất Nghi cười ngó ngẩn: