Giao Ước Hồ Ly

Chương 3:

Chương 3:
Sở Trì Thanh lưu lại bên cạnh ta. Sau khi biết tên ta là Trì Sương, hắn suốt ngày đi theo sau lưng ta, gọi liên tục “Sương Sương”.
Buổi tối khi ngủ, ta vốn định để hắn nằm trên giường của mình, còn ta qua phòng sư phụ nghỉ ngơi. Nhưng mỗi lần sáng tỉnh dậy, ta đều phát hiện trên eo mình là cánh tay đầy mùi nam tính, và phía sau là Sở Trì Thanh.
Tính tình ta mềm yếu, chưa từng tính toán với hắn. Chỉ là mỗi khi hắn có hành động vượt giới hạn, ta liền không chút do dự mà đẩy hắn ra.
Cho đến một lần, Sở Trì Thanh vô tình đánh đổ số thảo dược quý giá của ta.
Vừa lúc không xa đó có một con sông, vài cây thảo dược mà ta coi như bảo vật đã bị lăn xuống nước.
May mà dòng nước không quá xiết, Sở Trì Thanh kịp thời vớt chúng lên.
Nhưng hắn không hề hay biết rằng, có một số loại thảo dược không thể dính nước, một khi dính nước sẽ mất đi dược tính.
Ta tức giận muốn đuổi hắn ra ngoài. Sở Trì Thanh nắm lấy tay ta, giọng điệu đáng thương: “Sương Sương, ta không còn chỗ nào để đi nữa, ta chỉ còn mình nàng thôi.”
Ta đẩy tay hắn ra, nét mặt nghiêm nghị đầy vẻ không tin: “Không thể nào, ngươi nhất định có gia đình, đừng giả vờ đáng thương.”
Sở Trì Thanh đôi mắt hồ ly nhìn ta, trong mắt như có hơi nước, rồi bất ngờ biến thành một con hồ ly nhỏ nhảy vào lòng ta.
Ta biết con hồ ly này chính là hắn, liền làm bộ muốn ném đi.
Ai ngờ Sở Trì Thanh vùi đầu thật mạnh vào hõm vai ta, móng vuốt nhỏ bấu chặt vào áo ta, phát ra tiếng kêu nức nở.
Ta cúi đầu nhìn xuống chỗ móng vuốt của hắn…
Đó là ngực ta.
Tai ta nóng ran, tóm lấy gáy hắn: “Ngươi buông tay!”
Sở Trì Thanh dùng móng vuốt gãi gãi chóp mũi, giọng nói trầm đục: “Ta… ta không biết…”
Lời này từ miệng một con hồ ly nói ra, cảnh tượng quả thực quái dị đến khó tả.
Nhân lúc hắn buông móng vuốt ra, ta lập tức nhấc cổ hắn lên.
Nhưng tên này chắc chắn là lão hồ ly ngàn năm, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành người.
Thật đáng ghét, tên này, tay ta vô tình biến thành đang ôm quanh cổ hắn.
Sở Trì Thanh cao hơn ta ít nhất một cái đầu, hắn hơi cúi đầu, môi suýt nữa chạm vào môi ta.
Mặt ta nóng rực như lửa, vội vàng buông tay, loạng choạng suýt ngã.
Sở Trì Thanh đưa tay định đỡ ta, nhưng bị ta vung tay đánh ra: “Tên lưu manh đáng ghét!”
Ta cố ý chọc giận hắn, mắng đuổi hắn đi.
Nhưng Sở Trì Thanh không giận mà còn cười: “Ta đã nguyện lấy thân báo đáp rồi, Sương Sương sao có thể gọi ta là lưu manh?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất